Ông ta đang thử thăm dò xem Nguyễn Tri Hạ biết bao nhiêu về chuyện của đứa bé, hay là đang thăm dò mối quan hệ giữa cô và Tư Mộ Hàn có thân mật không, chuyện con cô có chắc là bị người nhà họ Tư trộm đi?
Nguyễn Tri Hạ tay đặt dưới bàn nắm chặt lại thành nắm đấm, lật lại lại buông ra.
Cô không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, dứt khoát cúi đầu, làm ra một vẻ buồn bã thương tâm.
Mỗi lần nghĩ đến Tư Hạ, không khống chế được tình hình, nước mắt thoáng cái chảy ra.
Tư Đình Phong hơi híp mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, chậm rãi lên tiếng nói: “Lần này Tư Mộ Hàn thật là quá đáng, mặc dù bác là ông nội đứa bé, đứa bé này chắc chắn là phải ở lại nhà họ Tư, nhưng bây giờ con bé còn quá nhỏ, nói thế nào cũng nên lớn lên bên mẹ mới tốt…”
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát trực tiếp che mặt khóc nấc lên: “Xin lỗi, Bác Tư, đúng là cháu rất buồn.
Nguyễn Tri Hạ che mặt khóc, nhưng lại hé mắt lặng lẽ quan sát phản ứng Tư Đình Phong.
Cô để ý thấy trong mắt Tư Đình Phong hiện lên một cái nhìn chán ghét.
Thế nhưng, phút chốc, Tư Đình Phong lại điềm đạm như cũ lên tiếng an ủi cô: “Chuyện này, bác sẽ tìm Tư Mộ Hàn nói chuyện, cháu cũng không cần phải quá buồn.”
Nguyễn Tri Hạ cầm khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn Bác Tư.”
Tư Đình Phong cười cười, không nói nữa.
…
Lúc Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Đình Phong từ quán cà phê đi ra, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn giống như vội vã chạy tới, sắc mặt cũng có chút căng thẳng.
Lúc thấy Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt anh dừng trên người Nguyễn Tri Hạ vài giây, mặc dù sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm giác được anh giống như vừa thở dài một hơi.
Không biết hai người sống chung đã lâu, có phải sẽ có sự ăn ý đến kỳ lạ không.
Mặc dù anh vẫn không nói gì, nhưng ý anh muốn nói, cô có thể hiểu được.
Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy hơi thở trên người Tư Mộ Hàn trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt lạnh