Tư Mộ Hàn chỉ có thể bị động, bị Tư Đình Phong sắp xếp.
Ý của Tư Đình Phong rất rõ là, chỉ cần Tư Mộ Hàn chịu từ bỏ điều tra chuyện mẹ anh, ông ta mới có thể trả lại Tư Hạ cho nhà anh.
Nếu không…
Thời Dũng thở dài, chuyện anh ta biết về nhà họ Tư cũng ít.
Thế nhưng những thứ đang xảy ra bây giờ, có thể chỉ là một góc của của tảng băng mà thôi.
Anh ta biết Tư Mộ Hàn cũng đang điều tra chuyện của mẹ anh nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Thời Dũng thở dài, hỏi: “Cậu chủ, bây giờ đi đâu đây?”
Qua vài giây, giọng Tư Mộ Hàn mới vang lên: “Tìm Nguyễn Tri Hạ.”
Thời Dũng lái ô tô đến chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Ô tô dừng lại trước tòa nhà chung cư của Nguyễn Tri Hạ, trước khi xuống xe Tư Mộ Hàn dặn dò nói: “Cậu đi đi, không cần tới đón tôi.”
“Vâng.” Thời Dũng lên tiếng.
Chờ Tư Mộ Hàn xuống xe, Thời Dũng liền lái xe đi.
…
Lúc chuông cửa vang lên, Nguyễn Tri Hạ đang rửa mặt.
Hôm nay cô ra sức khóc trước mặt Tư Đình Phong, mắt sưng không còn ra hình dạng.
Nghe tiếng chuông cửa, không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết là Tư Mộ Hàn tới.
Trước khi mở cửa cô nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa một chút, quả nhiên là Tư Mộ Hàn.
Cô mở cửa, nhìn thoáng qua xung quanh, mới để Tư Mộ Hàn vào.
“Vào đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền xoay người đi vào phòng.
Tư Mộ Hàn ở phía sau lưng cô cùng vào, rất tự nhiên vào ngồi xuống ghế sofa.
“Uống gì? Rót cốc nước cho anh nhé?” Nguyễn Tri Hạ vừa nói,vừa cầm cốc nước trên bàn rót nước cho anh.
Lúc cô đưa cốc nước cho Tư Mộ Hàn, lại bị Tư Mộ Hàn kéo lại.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, không giãy giụa.
Tư Mộ Hàn kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, để cô trong vòng tay lớn của mình, lên tiếng hỏi: “Ông ta và em nói gì vậy?”
“Nói chuyện