Tư Mộ Hàn không nhìn ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, chỉ quay đầu nhìn về phía Tư Đình Phong: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
“Nói trong xe đi.” Tư Đình Phong nói, liền lên xe trước.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới nhân lúc Tư Đình Phong quay người, nhìn thoáng qua phía Nguyễn Tri Hạ vừa rời khỏi.
Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa xe, lúc này Tư Mộ Hàn mới theo Tư Đình Phong lên xe.
Tư Đình Phong hỏi anh: “Rốt cuộc con đã giấu con của con ở đâu vậy? Tri Hạ dù sao cũng là mẹ của đứa bé, con để con bé gặp một lần cũng có gì là quá đáng?”
Tư Mộ Hàn cười lạnh nói: “Đứa bé không phải tôi để cho người ta mang đi, cho dù là tôi để cho người ta, tôi cũng sẽ không để cô ấy gặp đứa bé, lúc trước lấy cô ây, chẳng qua cũng là vì điều tra chuyện của mẹ.
Tư Đình Phong nghe nói phong phanh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Còn có thể là ai, mới có thể mang đứa bé đi dưới tầm mắt con chứ?”
“Năm đó, bọn cướp kia không phải cũng dưới tầm mắt ông, bắt tôi và mẹ đi sao?” Tư Mộ Hàn khóe môi không ngừng cong lên, nhưng trên mặt lại không có một chút ý cười.
“Con đang nghi ngờ bố.” Tư Đình Phong tuyên bố.
Ông ta giống như thở dài, sau đó mới sâu kín nói: “Mộ Hàn, bố biết con vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, nhưng đó là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, con không nên tiếp tục điều tra, điều tra nhiều năm như vậy có được gì chứ? Con bây giờ không tốt sao? Tư thị giao cho con, con xử lý tốt như vậy, nhà họ Tư cũng bình yên, điều này tốt bao nhiêu không phải sao?
Tư Mộ Hàn đã sớm nghe quen những lời này của ông ta, anh cũng không để ý tới Tư Đình Phong.
Tư Đình Phong cũng không tức giận, mà tính tình chịu nhịn nói: “Chuyện này đã qua, cũng không cần đi điều tra lại, như vậy đều tốt cho mọi người, mọi người đều phải nhìn về phía trước mới được, con gái con nói không chừng sẽ sớm tìm được thôi.”
Ông ta nói câu cuối cùng, rõ ràng cho thấy mang theo mùi