Tư Mộ Hàn vừa thân mật với cô, trong giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy như bao bọc lấy Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cong khóe miệng, lặng lẽ cười.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn lên tiếng hỏi cô: “Em muốn biết Thẩm Sơ Hoàng có bí mật gì không?”
“Cái gì?” Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao anh có thể đột nhiên nói đến Thẩm Sơ Hoàng.
“Thẩm Sơ Hoàng không phải là con cháu của nhà họ Thẩm.
Bố anh ta không thể sinh con nhưng vì muốn kéo dài đời sau và giữ được mặt mũi mới bảo mẹ anh ta ra ngoài tìm người để sinh ra Thẩm Sơ Hoàng.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn vốn trầm lắng, lúc này còn cố ý cúi đầu vừa vặn ghé sát bên tai của cô, âm thanh dễ nghe tới mức làm cho da đầu cô cũng thấy tê dại.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một lúc lâu mà mới phản ứng được: “Hóa ra là vậy…”
“Trước đây cũng bởi vì Nguyễn Hương Thảo biết chuyện này, cho nên mới có thể uy hiếp Thẩm Sơ Hoàng…” Nguyễn Tri Hạ dừng lại một lát mới nói tiếp: “Bản thân Thẩm Sơ Hoàng đã sớm biết chuyện này sao? Vậy trước đây anh ta…”
Tư Mộ Hàn cười khẽ: “Biết anh ta không phải là con ruột của mình nên bố anh ta tất nhiên phải đề phòng anh ta rồi.
Bản thân Thẩm Sơ Hoàng cũng hiểu rõ điểm này, vì muốn được sống yên ổn ở nhà họ Thẩm, anh ta chỉ có thể giả ngốc.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên kịp phản ứng: “Anh nghe trộm em nói chuyện với Thẩm Sơ Hoàng!”
“A.” Tư Mộ Hàn cười nhẹ một tiếng, dùng nơi nào đó của cơ thể đâm vào phía dưới của cô, giọng khàn khàn nói: “Em có sức lực như vậy, không bằng chúng ta làm một chuyện khác đi!”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
…
Hai người ở trong xe một lúc, Tư Mộ Hàn lại lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ trở về.
Nhưng Tư Mộ Hàn lái xe qua lại không lái xe về.
“Anh