Nguyễn Tri Hạ không trả lời anh ngay lập tức, mà cẩn thận giúp anh thắt lại cà vạt, sau đó lại cẩn thận sửa sang lại một hồi, mới giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Em vẫn rất quan tâm anh, nên anh cũng phải yêu quý sức khỏe mình.”
“Ừm.”.
Tư Mộ Hàn gật đầu.
Sau đó, anh đưa tay chỉ môi mình, ra hiệu Nguyễn Tri Hạ cho một cái hôn tạm biệt.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, cô chưa đánh răng, không muốn hôn anh.
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Tư Mộ Hàn làm gì để ý nhiều như vậy, liền bắt lấy môi cô mà hôn.
Lúc buông cô ra, đáy mắt anh xẹt qua ý tưởng trêu đùa: “Một nụ hôn có mùi.”
Nguyễn Tri Hạ nắm quả đấm nhỏ đấm lên người anh.
Anh không né không tránh, cười cười để cho cô đánh hai cái hả giận, rồi mới đi ra cửa.
Nguyễn Tri Hạ tới bên cửa sổ, nhìn ô tô của anh rời đi, lúc xoay người chuẩn bị tới phòng tắm, mới nhớ ra Tư Mộ Hàn chưa ăn sáng.
Trước đây lúc bọn họ ở biệt thự trên sườn núi, Tư Mộ Hàn đều ăn sáng ở nhà rồi mới ra ngoài.
Giờ anh chỉ sống một mình, chung cư không có người giúp việc, cũng không biết sáng sớm đi làm có ăn sáng không.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một chút, nhắn tin cho Thời Dũng, để anh ta mua bữa sáng cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn tới công ty đi làm, mà cô cũng phải dọn dẹp sửa sang lại một chút, chuẩn bị đi tới phim trường.
Nguyễn Tri Hạ rửa mặt xong, lái xe trở về nhà của mình.
Làm cho mình một bữa sáng đơn giản, cô vừa ăn vừa xem Facebook của Trần Tuấn Tú, xem có thể tìm được hành trình của Trần Tuấn Tú từ Facebook của anh ta không.
Đã lâu cô không xem qua Facebook của Trần Tuấn Tú.
Trước đây, Trần Tuấn Tú tùy tiện lập ra một Facebook, bình luận bên dưới phần lớn khen anh ta.
Nguyễn Tri Hạ tiện tay mở ra một trang Facebook, phát hiện phía dưới có một nửa đều mắng anh ta.
Từ khi Trần Tuấn Tú hủy hợp đồng với công ty