Lúc này, điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ vang lên.
Lấy ra thì thấy là do Thẩm Lệ gọi tới.
Gần đây Thẩm Lệ quá bận rộn, đã rất nhiều ngày Nguyễn Tri Hạ chưa gặp cô ấy.
Nguyễn Tri Hạ nhận điện thoại: “Tiểu Lệ.”
“Tri Hạ, cậu đang ở đâu?” Trong giọng nói của Thẩm Lệ mang theo tức giận đang bị đè nén.
Nguyễn Tri Hạ phát hiện ra sự bất thường trong giọng nói của Thẩm Lệ, lên tiếng nói: “Tớ đang ở bên Tư thị, sao vậy?”
” Cậu tự tới Kim Hải xem đi, tớ ở đây đợi cậu.”
Thẩm Lệ nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ có chút buồn bực, chuyện gì làm cho cô ấy tức giận như vậy nhỉ?
Nguyễn Tri Hạ lái xe tới Kim Hải, vừa đi vào đã nhìn thấy Thẩm Lệ ngồi ở một bên sofa trong đại sảnh chơi điện thoại.
Cô đi về phía Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn cô một cái, lập tức tắt điện thoại di động rồi lôi kéo cô đi tới cửa thang máy: “Dẫn cậu đi xem cái tên đàn ông thay lòng đổi dạ Tư Mộ Hàn kia đang làm gì!”
“Tư Mộ Hàn?” Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tên Tư Mộ Hàn, ánh mắt sáng lên: “Cậu nhìn thấy anh ấy hả?”
Thẩm Lệ cười như không cười nói: “Nhìn thấy rồi.”
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ thở phào một hơi, không xảy ra chuyện gì thì tốt.
Thẩm Lệ trực tiếp dẫn Nguyễn Tri Hạ lên thang máy, đi tới một cái phòng bao nào đó.
Hai người vừa đi vào, tất cả ngườii trong phòng bao đều nhìn về phía hai người.
Nguyễn Tri Hạ liếc thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi ở trung tâm đám người, cùng với… cô gái lạ ngồi bên cạnh anh ấy.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhíu mày với cô, ý muốn nói cô tự đi qua.
Trong phòng bao vang