Lúc này Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn hiểu được mưu tính của Tư Đình Phong.
Ông ấy chính là muốn khiến cô không có cách nào mật báo cho Tư Mộ Hàn.
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Tri Hạ có chút mất tự nhiên: “Được ạ.”
“Cám ơn cháu.” Tư Đình Phong nói xong, nhấn nút khóa màn hình ngay trước mặt cô, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại lên trên bàn trà.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm điện thoại di động mấy giây, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Cô không yên lòng cắt rau, nghĩ thấy Tư Mộ Hàn thông minh như vậy, cho dù anh có trở về, có lẽ cũng có thể nhìn thấy xe của Tư Đình Phong mà.
Tư Đình Phong có thể không mang theo điện thoại, nhưng tuyệt đối không thể không ngồi xe tới đây đúng không.
Cô chậm rãi nấu cơm, bữa cơm đáng lẽ tám giờ đã nấu xong bị kéo dài đến chín giờ.
Mà Tư Mộ Hàn vẫn chưa trở về.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ thở phào một hơi.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ cất kỹ đồ ăn, từ phòng bếp đi ra phòng khách.
“Bác Tư, con phải về rồi.” Cô đi đến trước mặt Tư Đình Phong nói.
Cô nấu cơm hai giờ, Tư Đình Phong cũng ngồi ở phòng khách hai giờ.
Hai giờ không nói gì, giọng nói của ông ấy có chút khàn: “Cháu không đợi Mộ Hàn về sao?”
“Đợi anh ấy về, anh ấy cũng sẽ đuổi cháu đi.” Nguyễn Tri Hạ rũ mắt, không cho ông ấy nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Cô cũng đã nói vậy, Tư Đình Phong cũng không thể ngăn cô lại.
Tư Đình Phong đưa điện thoại di động cho cô: “Được rồi, vậy cháu đi về trước đi.”
…
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi căn hộ, lúc vào tới