Hoàn thành nhiệm vụ? Tiêu Mộc Diên không phải là người điếc, cô nghe rất rõ những lời này của Thịnh Trình Việt.
Lúc nãy cô đã có cảm giác Thịnh Trình Việt càng ngày càng khác lạ. Bây giờ nghe anh nói vậy cô càng nghi ngờ hơn.
"Anh vừa nói hoàn thành nhiệm vụ là có ý gì?" Tiêu Mộc Diên không hề che giấu nghi vấn trong lòng mà trực tiếp hỏi. Bởi vì cô muốn xem xem Thịnh Trình Việt sẽ giải thích thế nào?
Đúng lúc này Thịnh Trình Việt đột nhiên cà lăm.
"Hoàn thành.. nhiệm vụ gì chứ? Nhất định là em đã nghe nhầm rồi, làm gì có chuyện anh nói ra những lời như vậy, ý của anh là.. muốn em nhanh chóng ký vào đơn ly hôn để.. hai chúng ta cắt đứt quan hệ.”
Vừa dứt lời Thịnh Trình Việt liền không dám nhìn thẳng vào cô như có tật giật mình.
Chính những hành động khác thường ấy của anh đã khiến cho Tiêu Mộc Diên hoài nghi, từ nãy đến giờ cô chỉ mãi đau lòng nên chưa có thời gian quan sát hành vi của Thịnh Trình Việt một cách cẩn thận. Lúc này khi đã bình tĩnh trở lại và cẩn thận xem xét, cô liền phát hiện hành động của người này không giống với Thịnh Trình Việt lúc trước, ngay cả hành động cũng khúm núm.
"Thịnh Trình Việt, nếu chúng ta đã sắp ly hôn, vậy có thể thực hiện hẹn ước lãng mạn đã từng hứa trước khi ly hôn không?" Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Tiêu Mộc Diên liền lóe ra một sáng kiến.
"Hẹn ước gì chứ, cô đúng là đồ đàn bà điếc không sợ súng, tôi đã nói là tôi muốn ly hôn với cô rồi, cô đừng có níu kéo tôi nữa." Thịnh Trình Việt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, trên mặt rõ ràng hiện lên hai chữ khó chịu.
Tiêu Mộc Diên cũng không phải không hiểu tính xấu của Thịnh Trình Việt, làm sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ? Rõ ràng anh rất quan tâm lo lắng cho cô vậy mà hiện tại không những biến thành một người lạnh lùng mà còn rất nhu nhược.
Vì thế nên hiện tại cô có thể khẳng định một điều, người đàn ông trước mắt hoàn toàn không phải là Thịnh Trình Việt, mà là người có tướng mạo giống Thịnh Trình Việt như đúc.
Tuy rằng suy nghĩ này hơi lạ, nhưng Tiêu Mộc Diên cảm thấy hiện tại chỉ có khả năng đó mà thôi. Nếu như người đàn ông trước mặt mình thật sự không phải là Thịnh Trình Việt thì có thể giải thích được những chuyện đã xảy ra gần đây rồi.
Bắt đầu từ khi nào thì Thịnh Trình Việt thay đổi tính tình? Hình như là từ cái lần An Sâm đuổi anh về khách sạn rồi cô tìm được anh tại quán bar. Không sai, tất cả mọi chuyện bắt đầu từ quán bar thì phải?
Cho nên người trước mặt là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng tại sao anh ta phải đóng giả Thịnh Trình Việt? Và tại sao lại lạnh nhạt với mình như vậy? Đơn giản là vì muốn mình chết tâm. Hơn nữa nghe những lời anh vừa nói thì hình như là muốn mình ở cùng với An Sâm.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên cười khẩy. Hiện tại cô đã hiểu hết thảy những chuyện này đều là một âm mưu. Cô trực tiếp nhận lấy tờ đơn ly hôn rồi lạnh lùng nói với Thịnh Trình Việt giả: “Màn kịch của anh đã diễn xong chưa? Anh rõ ràng không phải là Thịnh Trình Việt!"
"Cô đang nói bậy bạ gì đó, tôi không phải là Thịnh Trình Việt thì tôi là ai? Rõ ràng tôi giống Thịnh Trình Việt như vậy. Lẽ nào cô không nhận ra tôi sao?" Gã đàn ông đó bắt đầu nói năng lộn xộn, anh ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại có ngày bại lộ. Ban đầu chỉ còn chút xíu nữa là đã hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ người phụ nữ trước mặt lại nhận ra anh ta.
"Tôi đúng là quá ngốc mà, không ngờ lâu như vậy tới mới nhận ra anh không phải là Thịnh Trình Việt."
Tiêu Mộc
Diên nhìn thấy phản ứng của gã đàn ông đó lại càng chắc chắn đáp án trong lòng mình là đúng, hóa ra vào giờ phút này cô lại nhận ra. Không ngờ chuyện những tưởng chỉ có trong phim lại thật sự xảy ra với cô.
Lẽ ra cô nên sớm nhận ra Thịnh Trình Việt thật làm gì có chuyện không thích cô chứ? Làm sao có thể lạnh lùng với cô như vậy, làm sao có thể thấy cô chết mà không cứu chứ?
Thịnh Trình Việt, xin lỗi, từ trước đến nay đều là do em hiểu lầm anh.
"Cô đừng đứng đó nói bậy nữa, nhanh ký vào đơn ly hôn đi, tôi chính là Thịnh Trình Việt!" Gã đàn ông đó liên tục căng thẳng, hối thúc.
Tiêu Mộc Diên bước tới, ném tờ đơn ly hôn vào mặt anh ta.
"Gã đàn ông khốn kiếp này, tại sao anh lại muốn giả mạo thành Thịnh Trình Việt, tại sao lại muốn làm tổn thương tôi? Thịnh Trình Việt thật đã bị anh đuổi đi đâu rồi, mau nói cho tôi biết đi." Trong lòng Tiêu Mộc Diên lúc này tràn ngập lo lắng.
Cô thực sự cảm thấy sắp điên mất rồi, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ? Lúc này cô đang điên cuồng đấm đá vào người gã đàn ông ấy.
"Tôi nói cho cô biết, cô điên rồi phải không, tôi tới gặp cô chỉ để ly hôn thôi, tại sao cô lại đánh tôi chứ? Nếu cô còn đánh nữa, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu." Gã đàn ông đó hình như cũng đang vô cùng tức giận.
"Tôi không cần biết, rốt cuộc anh đã giấu anh ấy ở đâu hả?" Tiêu Mộc Diên hiện tại chỉ còn duy nhất một suy nghĩ trong đầu đó là nhanh chóng tìm được Thịnh Trình Việt.
Đúng lúc đó, Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghe được tiếng vỗ tay, cô liền quay đầu lại thì thấy người đang vỗ tay là An Tiêu.
"Đúng là một cảnh tượng rất đặc sắc, cô quả thật rất đáng khen." An Tiêu lại giơ ngón tay cái lên với Tiêu Mộc Diên!
"Ông chủ, người phụ nữ này điên rồi, cô ta như thể muốn giết tôi vậy.” Gã đàn ông trước mặt quay sang nhìn An Tiêu cầu cứu, sau đó lại ấp a ấp úng nói.
Tiêu Mộc Diên nghe xong tâm trạng lại càng trở nên kích động, lại càng bóp cổ gã ta chặt hơn nữa: “Anh mới vừa nói cái gì? Tại sao anh lại gọi anh ta là ông chủ?"
"Cậu yên tậm, cô ta không giết chết cậu được đâu, hiện tại cô ta chỉ xem cậu là bao cát trút giận mà thôi, đợi lát nữa sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.” An Tiêu đút hai tay vào túi thản nhiên nói, sau đó hứng thú quan sát Tiêu Mộc Diên.
An Tiêu nói không sai bởi vì chẳng mấy chốc Tiêu Mộc Diên đã buông lỏng cánh tay của gã ra rồi tiến tới trước mặt anh.
"Tại sao anh ta lại gọi anh là ông chủ?" Tiêu Mộc Diên kềm nén cơn giận trong lòng. Bởi vì cô có cảm giác sắp bùng phát như núi lửa phun trào đến nơi rồi. Thì ra từ trước đến giờ cô vẫn luôn bị người đàn ông này đùa bỡn.
"Bởi vì chính tôi sắp đặt anh ta làm như vậy." An Tiêu tỏ vẻ chuyện chẳng đáng gì.
Tiêu Mộc Diên tát cho anh ta một phát: “Thì ra anh chính là chủ mưu đứng sau mọi chuyện, tại sao anh phải làm như vậy?"
"Cô không thể trách tôi được, có trách thì trách cô đã dính vào những rắc rối của nhà họ An chúng tôi."