"Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với nhà họ An các người mà lại đối xử với tôi như vậy?" Lúc này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy như đang đứng bên bờ vực thẳm, sắp sụp đổ rồi. Cô đau khổ nhắm mắt lại, không biết phải làm sao, không biết nên đối mặt thế nào với người đàn ông nham hiểm, xảo quyệt này?
Nhưng An Tiêu lại không cho là đúng, mỉm cười vẻ hài lòng.
"Tiêu Mộc Diên, từ giây phút cô gặp được anh trai tôi trở đi thì vận mệnh đã an bài cô phải chịu tai họa như thế này." Giọng nói của An Tiêu vô cùng nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại như tảng đá đập mạnh vào lòng cô.
"Tại sao? Chẳng lẽ vì An Sâm thích tôi sao?" Tiêu Mộc Diên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cơ thể như run lên, vì cô không thể nào tiếp nhận được sự thật đó.
"Không sai! Sự việc đúng như cô nghĩ, cô muốn trách thì hãy trách sao anh tôi lại yêu cô đến không có thuốc chữa, lại còn nguyện ý làm tất cả vì cô, nên tôi mới gài một cái bẫy như thế này cho cô nhảy vào."
"Lúc đầu tôi tưởng cô ngốc đến mức sẽ nhảy vào, nhưng không ngờ bỗng nhiên cô lại phát hiện ra sơ hở, sau đó tên ngu ngốc kia lại còn tự mình bại lộ nữa."
An Tiêu dùng tay hơi nâng cằm Tiêu Mộc Diên lên. Tất nhiên, Tiêu Mộc Diên chán ghét quay mặt đi chỗ khác.
"Vậy rốt cuộc người đàn ông giống hệt Thịnh Trình Việt vừa nãy là ai?" Tiêu Mộc Diên thật không thể tin trên thế giới này lại có thể có người giống Thịnh Trình Việt đến thế.
"Cô tưởng trên thế giới này có người giống hệt anh ta sao? Cô nghĩ sai rồi, suy nghĩ của cô đúng là quá ngây thơ, tất cả chuyện này đều do con người tạo ra, cô muốn trách thì trách kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ của nước ngoài quá phát triển, chẳng qua tôi chỉ bỏ ra mấy chục tỷ thì đã có thể thoải mái tìm được một người đàn ông có thân hình khá giống với Thịnh Trình Việt, rồi cho phẫu thuật khuôn mặt giống Thịnh Trình Việt, rồi để anh ta nghe theo sắp xếp của tôi."
Lúc này, An Tiêu nói như đang kể chuyện vậy.
"Vậy là anh để anh ta đóng vai Thịnh Trình Việt, sau đó không ngừng tổn thương tôi." Tiêu Mộc Diên giúp anh ta bổ sung ý sau.
"Xem ra cô cũng không phải quá ngu ngốc nhỉ." An Tiêu tiếp tục đùa cợt.
"Tại sao anh có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Thịnh Trình Việt thật đã bị anh đưa đi đâu rồi?" Lúc này, Tiêu Mộc Diên đã sớm giàn dụa nước mắt. Cô hai tay ôm lấy ngực, sau đó, hết sức thống khổ nhìn người đàn ông vừa vô tình vừa đáng sợ trước mắt.
"Cô muốn biết tin tức của Thịnh Trình Việt thật sao? Nếu tôi không chịu nói cho cô, thì cô sẽ làm sao?" Lời nói của An Tiêu vô cùng gợi đòn.
Sau khi nghe anh ta nói vậy, Tiêu Mộc Diên ngồi bệt xuống đất.
Vì nghe kiểu nói chuyện của anh, cô biết anh biết tung tích của Thịnh Trình Việt. Cô nhớ lại lúc trước, khi cô xông đến phòng khách sạn tìm Thịnh Trình Việt, trên mặt đất của căn phòng đó có nhiều vết máu, chẳng lẽ lúc đó Thịnh Trình Việt đã bị giết hại sao?
Cô không dám tưởng tượng cảnh Thịnh Trình Việt bị giết hại. Anh lợi hại như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?
"Không! Bây giờ nhất định anh đang lừa gạt tôi, Thịnh Trình Việt, anh ấy không thể xảy ra chuyện." Mặt giàn dụa nước mắt, Tiêu Mộc Diên liên tục lui về phía sau.
"Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô vẫn còn muốn ở chỗ này lừa mình dối người sao?"
"Không thể nào, Thịnh Trình Việt không thể nào xảy ra chuyện được, anh không thể tổn thương được anh ấy." Tiêu Mộc Diên dùng tay liên tục lau nước mắt trên mặt mình.
"Dựa theo logic bình thường mà nói, đúng là Thịnh Trình Việt không thể xảy ra chuyện, vì thân thủ của anh phi phàm, muốn khống chế anh cũng không
phải chuyện dễ dàng, nhưng nói đến đây, thật sự may mà có cô." An Tiêu chuyển dời trọng tâm câu chuyện lên cô.
Tiêu Mộc Diên đau khổ nhíu mày, biểu tình không thể tin ẩn giấu vô vàn đau khổ.
"May mà có tôi sao?"
"Đúng vậy, nếu không phải vì cô ầm ĩ, khó chịu với anh ta thì tôi làm sao có thể thừa cơ xuống tay chứ?" Khi An Tiêu nói đến đây, gương mặt tràn đầy vui vẻ.
"Vì vậy, anh giấu anh ấy đi rồi sao?" Tiêu Mộc Diên nói một cách tự nhiên.
"Thì ra cô cũng chưa quá ngu ngốc." An Tiêu cười nham hiểm.
Tiêu Mộc Diên không còn bình tĩnh được nữa, cô lao thẳng đến trước mặt rồi túm cổ áo anh ta giật mạnh, cô gần như dùng hết sức gào lên: "Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã giấu anh ấy ở chỗ nào rồi?"
"Nghe tôi nói này chị dâu tương lai, cô cảm thấy tôi sẽ nói tung tích của tình địch anh trai tôi cho cô sao?" An Tiêu không hề động đậy, tiếp tục dùng giọng nói khiêu khích nhẹ nhàng nói bên tai cô.
"Nếu anh không nói cho tôi biết thì bây giờ tôi sẽ giết chết anh." Lúc này Tiêu Mộc Diên đã phát điên, không còn chút lý trí nào.
"Cái chết có người thấy nhẹ như lông hồng, có người thấy nặng như Thái Sơn. Tôi chết rồi thì cô sẽ không biết được tung tích của Thịnh Trình Việt." An Tiêu cười vẻ không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại, dáng vẻ thấy chết không sờn càng khiến Tiêu Mộc Diên không biết làm sao.
Tiêu Mộc Diên không nói tiếp nữa, bởi uy hiếp anh ta, căn bản không có tác dụng gì, cô đành ngồi bệt xuống đất như xác chết, vì giờ cô chẳng làm được gì cả, cô không tìm được Thịnh Trình Việt, cũng không trở về được.
Lúc này, cô thật sự rất muốn chết.
Còn sống thật quá mệt mỏi rồi, làm sao cô lại mơ hồ bị cuốn vào việc tranh chấp như thế, kết quả cùng người yêu ngăn cách hai nơi, cô còn không biết được tung tích của Thịnh Trình Việt.
"Anh hãy giết tôi đi!" Nằm dưới đất, Tiêu Mộc Diên nản lòng nói.
"Ha ha ha..." Lúc này, An Tiêu lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Cô còn nhớ lần đầu tiên cô gặp tôi, chúng ta đã cãi vã không? Khi đó miệng lưỡi của cô rất sắc bén, mạnh miệng với tôi, không ngờ bây giờ lại nằm trên đất như cái xác chết thế này."
Sau khi nói đến đây, An Tiêu cười đầy thỏa mãn, khoái cảm trả thù này khiến anh ta trở nên hưng phấn khó hiểu.
"Cô còn nhớ lúc đó cô chống đối tôi thế nào không? Giờ rốt cuộc cô đã biết sự lợi hại của tôi rồi nhỉ, tôi xem sau này cô còn dám tuỳ tiện đắc tội với tôi hay không?"
Nghe anh ta nói vậy, Tiêu Mộc Diên càng đau lòng tuyệt vọng, thì ra tất cả chuyện này đều do cô gieo gió gặt bão, thì ra ở bữa tiệc tối đó cô đã gieo xuống nhân, nên bây giờ phải nhận hậu quả như này.
"Tôi xin anh đừng tra tấn tôi nữa, mà lập tức giết chết tôi đi!" Tiêu Mộc Diên cũng không muốn tiếp nhận những hành hạ sống không bằng chết này nữa.
"Nếu tôi giết cô, thì anh trai tôi phải làm thế nào? Cô yên tâm. Tôi sẽ không tổn thương dù một sợi tóc của cô." An Tiêu chắc chắn nói.