Hoàng hậu sinh thần, yến tiệc được tổ chức vô cùng linh đình.
Làm một người vô hình trong cung, Vân Ngữ có thể nói là ăn tiệc rất thoải mái.
Rượu hoa quả uống ngon, mặc dù nồng độ không cao nhưng uống nhiều quá cũng liền say rồi.
Vân Ngữ tựa đầu vào tay mơ mơ hồ hồ nhìn Yên Tiêu. Yên Tiêu hôm nay so với mọi ngày càng thêm rực rỡ lóa mắt. Môi mắt biên nhàn nhạt ý cười, cao quý bất phàn.
Vân Ngữ nghĩ mãi rồi ngủ mất lúc nào không hay, nàng sau đó được cung nữ đưa về Nguyệt Tâm cung nghỉ ngơi.
Nửa đêm, không có gì kinh ngạc, nàng mơ thấy Yên Tiêu.
Người ta đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, quả là không sai.
Trong mơ Yên Tiêu quyến rũ vô cùng, tựa như trời sinh hồ li tinh, căn bản như thay đổi một người giống nhau.
Nàng nhìn Yên Tiêu cùng Hoàng Thượng thân mật khăng khít, Yên Tiêu còn chủ động câu dẫn Hoàng Thượng, cảm thấy quá mức chói mắt mà quay đầu.
Tỉnh dậy xong Vân Ngữ cũng không nhớ rõ rốt cuộc giấc mơ kết thúc thế nào, chỉ biết là ngực buồn đến hoảng.
Nàng thở dài, định đứng dậy uống nước thì phát hiện bên giường có người.
Nàng bị ánh mắt của đối phương doạ sợ. Cơn buồn ngủ trong thoáng chốc bay đi tám phía.
"N-Ngươi...sao lại ở trong phòng ta?"
Dựa vào những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nàng vô thức túm lấy chăn che lại cơ thể mình.
"Tẩm cung của hoàng thượng ta đều có thể vào, tẩm cung của ngươi, lại vì sao không thể."
Vân Ngữ nhanh chóng nhận ra Yên Tiêu không bình thường.
Khí tràng của đối phương toàn bộ khai hoả!
Mỗi từ ngữ nàng ấy phát ra khiến nàng run như cầy sấy.
"N-Ngươi làm sao thế...? Là ai chọc giận ngươi?..."
"Ngươi a."
Nàng lui lại, nàng ấy tiến đến. Lặp đi lặp lại, dần dà, nàng bị nàng ấy chặn cứng lại trong vòng tay mình.
Thân thể hai người thân mật giao triền.
Một vật lớn đè vào bụng nàng có chút đau. Qua lớp vải mong, nàng cảm nhận được rõ ràng hơi nóng của nó.
"Sao ngươi đã..." Vân Ngữ vội đến mức muốn khóc.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ấy kề sát vào mặt nàng, suối tóc đen rơi xuống ngực khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.
"Ngươi, tối hôm qua có vẻ rất vui khi nói chuyện với Sở tần. A, nàng ta thậm chí còn lau miệng cho ngươi...Tay nàng ta đẹp sao, ân?"
"Ta không có...Ngươi đừng nói bừa..."
Yên Tiêu nắm lấy cằm Vân Ngữ, gằn giọng nói:
"Ta cảm thấy ngươi rất vui vẻ, đều quên có ta ở đó rồi."
"Không cho ngươi chút bài học, ngươi đều quên mình là người của ai mất, Vân Ngữ..."
"T-Ta không có! Rõ ràng là..."
Tiếng nói chuyện ngừng lại, thay vào đó là những tiếng nghẹn ngào.
Yên Tiêu thành thục cởi bỏ trung y của Vân Ngữ xuống, sau đó tìm kiếm đến nơi tư mật của nàng ấy.
Cảm giác trướng ách quen thuộc xuất hiện, Vân Ngữ chỉ còn biết nắm chặt lấy gối đầu.
Hạ thể dạo hoà với nhau tạo nên tiếng nước vang dội trong tẩm điện tối tăm.
Tiếng động quá lớn...
Vân Ngữ đều ngượng ngùng.
"N-Ngươi nhẹ...m...chút...ah...mmm...A!"
"Sao? Sợ có người nghe thấy tiếng ngươi rên khi bị ta thao dưới thân sao? Ân?"
Điểm nhạy cảm bị động mạnh, Vân Ngữ rên lên.
Đầu mũi nàng ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt.
Nàng ấy đã tắm rửa trước khi đến đây?
Sắp đến cao trào, nhục côn lấp đầy bên trong nàng đột ngột rút ra.
Hạ thể không bị nghiền ép trở nên vô cùng trống rỗng hư không. Thịt non giống như bị hàng ngàn con kiến cắn, ngứa ngáy khiến nàng vặn vẹo cơ thể.
"N-Ngươi...làm...gì...vậy...?" Vân Ngữ suy nhược hỏi.
Hai chân nàng vô thức mà cọ sát vào nhau.
"Ngươi liền như vậy gấp không chờ nổi?"
"K-Không có..."
Yên Tiêu lạnh nhạt hừ một tiếng:
"Đêm nay còn dài đâu."
Yên Tiêu không giống bình thường, không thỏa mãn Vân Ngữ, đến điểm là lại dừng khiến Vân Ngữ vẫn luôn bồi hồi ở gần đỉnh núi không thôi.
Giống như người đói chỉ được nhìn không được ăn, giống như người buồn ngủ nằm trên giường nhưng không được ngủ.
Vân Ngữ bị tra tấn đến mức khó