Đã có một lần thì sau này cũng sẽ thuận lí thành chương.
Vân Ngữ tự an ủi mình rằng thôi thì không nhờ được Hoàng Thượng liền cậy nhờ Hoàng hậu. Nhưng cho dù khuất phục trước cường quyền, nàng vẫn không ngại nàng nói rằng, người này là cầm thú!
“Đây là ngự hoa viên!”
“Không sao, tạm thời sẽ không có người đến.”
Vân Ngữ nghe thế trợn mắt:
“Nào có ai như ngươi! Ban ngày ban mặt trắng trợn tuyên dâm!”
"Ta chính là muốn làm người."
Nàng kêu lên khi bị đối phương ôm lấy eo kéo vào lòng.
Eo nhỏ bị Yên Tiêu xoa bóp đến mềm nhũn. Giữa hai chân lại mơ hồ trở nên ướt át.
Phản ứng của cơ thể khiến nàng không dám tin tưởng, mặt đỏ tía tai kẹp lại hai chân mình.
"Ngươi thật là quá nhạy cảm."
Bởi vì hôm nay rời đi vội vàng nên Vân Ngữ không kịp trang điểm gì, mọi thứ đều ở mức tối giản nhất.
Y phục rất nhẹ nhàng liền bị xâm nhập.
Vân Ngữ đối với tính dục vẫn còn quá mới mẻ. Nàng e lệ, có chút sợ hãi, lại cũng có chút chờ mong.
Yên Tiêu dường như biết được nên cực kì kiên nhẫn mà khai phá.
"Vừa đến một chuyến lệ chi, ăn thử?"
Vân Ngữ đã ngại ngùng đến không được. Thân thể vui sướng càng làm cho một nữ tử được từ nhỏ dạy dỗ như nàng cảm thấy xấu hổ không thôi.
Ở trong hoa viên cùng hoàng hậu làm chuyện cẩu thả, ngoài vui sướng kích thích chính là lo sợ hãi hùng, nào còn tâm chí mà ăn lệ chi.
Yên Tiêu giống như nhìn thấu, cười mà nói:
"Tính, đợi nơi này ăn no rồi chúng ta lại ăn."
Tiểu huyệt sớm đã ở trong tay của Yên Tiêu trở nên ướt đẫm. Cởi đi nội khố, cảnh sắc tuyệt mĩ bên trong liền có thể tùy ý mà thưởng thức.
Yên Tiêu hưởng thụ mọi xúc cảm mà Vân Ngữ mang lại, cũng thích thú ngắm nhìn mọi biểu cảm mà Vân Ngữ lộ ra.
Nhìn nàng ấy cắn chặt răng không để lộ ra tiếng, Yên Tiêu có chút tiếc nuối, nàng là thực