Tịch Linh sợ hãi, hai má lại trắng bệch.
Ánh mắt Diệp Thanh Sơn lại lạnh hơn một phần, rút kiếm ra.
Người của mã đội cũng đều là những người phải ra đường kiếm miếng cơm manh áo từ sớm, một đám bắn ra chân nguyên cuồn cuộn.
Ở đây chẳng có ai sợ chết cả, thích đánh thì cứ lên!
Bầu không khí… Cực kỳ áp lực, cả cơn gió thổi qua cũng lạnh như băng.
“Đã nể mặt rồi vẫn còn không biết điều”.
“Giết”.
Tên cầm đầu còn chưa ra lệnh thì một tên vạm vỡ trọc đầu đã cầm thanh đao lớn lên.
Keng!
Hai bên còn chưa khai chiến thì đã thấy một thanh kiếm bay từ chiếc xe ngựa ra, tất nhiên đó là kiếm ngự hồn của Triệu Bân, đúng là hắn đang bị thương, nhưng giải quyết một đám tôm tép cũng không phải là chuyện gì quá sức.
Phập!
Kiếm Long Uyên nhanh như một tia sét.
Tên đầu bóng lưỡng gào to nhất bị một kiếm đâm xuyên qua ngực, một kích tất sát.
“Gì thế…”
Tên cầm đầu bỗng giật mình, một giây trước vẫn còn bình tĩnh hống hách lắm nhưng mới chớp mắt đã phải thẳng người dậy, tên đầu bóng lưỡng đó chính là cảnh giới Huyền Dương, dù chỉ có tầng thứ nhất nhưng cũng không thể bị giết trong vòng một giây như thế!
Cả hắn ta còn kinh ngạc nữa là đám tay sai, một đám cùng lùi về sau, tay cầm đao cũng run run, cảnh giới Huyền Dương tầng thứ nhất, nói giết là giết, trong tiêu đội này còn che giấu một kẻ đáng sợ đến mức nào!
“Ơ…”
Diệp Thanh Sơn cũng ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn lại theo bản năng.
Cũng giống hệt như ông ta, người của mã đội cũng quay đầu, có vẻ đã biết ai là người ra tay.
“Mạnh… Mạnh thật”.
Trái tim nhỏ của Tịch Linh như đập thình thịch.
Khoảnh khắc lúc nãy, cô