“Mẹ gọi con sao ạ?” Dương ái Vân đến trước mặt mẹ chồng bình tĩnh hỏi.
Bà Nhung liếc nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong lên: “Dương Ái Vân, biết vì sao tôi gọi cô đến không?”
“Con không rõ lắm, mẹ cứ nói thẳng đi.” Không hiểu sao cô lại có một cảm giác bất an.
“Cô vội thế làm gì, vừa rồi tôi mới nhận được một tin tức vô cùng hay ho liên quan đến mẹ cô, Dương Ái Vân, cô có muốn biết không?” Bà Nhung nhìn cô ý cười hiển thị rõ trong đôi mắt.
Dương Ái Vân nhíu mày: “Rốt cuộc mẹ muốn nói gì? Không cần phải rào trước đón sau như vậy.”
“Nhìn cô kia, tỏ thái độ cho ai xem, được thôi, tôi cũng không muốn dằng dai nữa, cô có biết mẹ cô đã làm nên chuyện gì không?” Bà Nhung liếc nhìn cô một cái, đôi môi cong lên.
Dương Ái Vân không đáp lời chỉ chờ bà ấy nói tiếp, bà Nhung nhìn bộ dáng thong dong của cô hừ lạnh trong lòng, chậm rãi nói: “Mẹ của cô ấy à lấy 55 tỷ của con trai tôi xong lại tiếp tục chứng nào tật nấy đánh bài không dừng tay.
Hiện tại bà ta chẳng những nợ thêm tiền mà còn phạm tội giết người.
Trong tay tôi có đủ bằng chứng bà ta phạm tội, tôi đang phân vân không biết có nên đưa nó cho cảnh sát hay không đây?”
Bà Nhung nói xong thì liếc nhìn người trước mắt một cái, Dương Ái Vân không dám tin những gì mình nghe được, cô lập tức phản bác: “Không thể nào, mẹ con có thể nghiện cờ bạc, có thể nợ nần người ta nhưng sẽ không giết người.”
Giọng điệu của cô chắc nịch nhưng hai tay đã nắm chặt lại, bên ngoài bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu run sợ, bà Nhung không thể ăn nói tùy tiện được, có lẽ nào chuyện lại như bà ta nói?
“Vậy sao? Cô tin tưởng mẹ mình quá nhỉ, nếu vậy cô có dám xem video này không?” Bà Nhung cầm chiếc ipad trong tay sau đó khẽ xoay màn hình ra trước mặt Dương Ái Vân.
Cô nghi hoặc nhìn vào chiếc ipad, lập tức màn hình hiện lên cảnh tượng cảnh tượng mà cô không ngờ đến.
Mẹ cô bị người ta đánh bạt mạng sau đó bà với được cái kéo dưới đất đâm về phía ngực người phụ nữ đã đánh mình.
Bà ta muốn phản kháng mẹ cô lại rút cái kéo ra đâm tiếp nhát thứ hai trước ngực, rồi nhát thứ ba, thứ tư…
Dương Ái Vân xem đoạn video vô cùng hoảng thần, hai mắt mở to xém chút không đứng vững.
Làm sao, làm sao mẹ cô lại có thể làm vậy?
Bà Nhung nhìn biểu hiện của cô vô cùng đắc ý, kỳ này bà ta đã có thể nắm được cái thóp của cô cho nên sẽ không có chuyện để cô lên mặt với mình nữa.
Bà Nhung tính toán trong lòng lại cầm tách trà lên vừa nhâm nhi vừa xem biểu hiện của cô.
Đoạn video chỉ kéo dài hai phút nhưng Dương Ái Vân lại nhìn chăm chăm vào đó thất thần chừng năm phút.
Sau đó mới lấy lại bình tĩnh khàn giọng hỏi: “Làm sao… Làm sao mẹ có đoạn video này?”
“Tôi tự có cách của mình cô không cần phải hỏi nhiều, tôi chỉ muốn biết cô có muốn cứu mẹ mình không?” Bà Nhung đạt được hiệu ứng mong muốn lại như có như không hỏi cô.
Dương Ái Vân cảm nhận được có điều chẳng lành hỏi: “Ý mẹ là sao?”
“Rất đơn giản, tôi sẽ giúp mẹ cô thoát khỏi tội giết người đồng thời hủy hết mọi bằng chứng liên quan nhưng cô phải đáp ứng được hai điều kiện, thứ nhất ly hôn với Cảnh Đình, thứ hai chuyển nhượng 5% kia cho tôi.” Bà Nhung cuối cùng nói ra mục đích của mình.
Một lần nữa bị bà Nhung yêu cầu ly hôn Dương Ái Vân càng thêm siết chặt hai tay, cô lại hỏi: “Mẹ làm cách nào chạy tội cho mẹ con? Hơn nữa đoạn video này cũng chưa được chứng thực con không thể tin tưởng mẹ hoàn toàn được.”
“Cô không tin thì đi mà kiểm chứng, còn việc của mẹ cô tôi đương nhiên có cách, chỉ cần cô đồng ý hai điều kiện kia mọi chuyện sẽ dễ giải quyết thôi.” Bà Nhung dương dương tự đắc nói, trong lòng nắm chắc tám phần.
Dương Ái Vân đứng lặng trong phòng, bây giờ cô không suy nghĩ được gì hết, cô không xác định mẹ mình có giết người hay không nhưng video kia cũng không thể cắt ghép được, nếu cô kiểm chứng đúng thì phải làm sao?
Chưa bao giờ Dương Ái Vân bất an, lo sợ như lúc này, nằm mơ cô cũng