Giữa lưng đèo Sương Mù nối liền tỉnh Nam An với thành phố Dạ Lan có hai chiếc xe nằm trơ trọi trên đường, đều bị méo mó biến dạng, có một người đàn ông bị văng vào một hốc đá nằm im bất tỉnh, không rõ sống chết.
Gần đó lại có một cây cổ thụ nằm nghiêng về phía vực thẳm bên dưới, trên cành cây mỏng manh người đàn ông cố gắng nắm chặt tay người phụ nữ, cả hai cùng lơ lửng giữa không trung, phía dưới tối đen lại sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì.
Phía xa tiếng pháo bông vang cả bầu trời mà hai người ở đây lại chỉ có thể nhìn nhau gắng gượng từng giây từng phút.
“Sầm Cảnh Đình, anh đang làm cái gì? Sao lại nhảy theo em chứ hả?” Dương Ái Vân được anh nắm chắc trong bàn tay, thân hình bị gió làm cho lung lay khó lòng đứng yên, điều này càng làm người đàn ông càng thêm khó khăn, chỉ cần anh không kiên trì thả tay ra thôi là cô sẽ rơi xuống dưới.
Thế nhưng Sầm Cành Đình lại liên tục gồng mình giữ chắc cô kiên quyết không buông, giọng điệu tha thiết nhọc nhằn: “Ái Vân, đừng bỏ anh, chỉ nghĩ tới việc ngày sau không có em bên cạnh trái tim anh như muốn nổ tung, anh thà theo em còn hơn, thiên đường hay địa ngục cũng được, Ái Vân, đừng bỏ anh ở lại.”
“Đình, còn Nguyên Khải của chúng ta thì sao?”
“Ái Vân, anh không suy nghĩ được nhiều nữa, anh chỉ muốn đi cùng em thôi.” Sầm Cảnh Đình nghẹn ngào nói, khi cô bị bật ra khỏi chiếc xe anh đã không tự chủ được nhảy theo.
Dương Ái Vân không biết phải nói gì nữa, bọn họ đều cùng hướng về nhau, dù hành động của anh có ngu ngốc cô cũng không thể trách, nước mắt của Dương Ái Vân chậm rãi tuôn ra: “Được, em và anh đều không ai bỏ ai, sống chết chúng ta đều ở cùng nhau.”
Cô vừa dứt lời thì cành cây mà Sầm Cảnh Đình bám vào cũng gãy làm đôi, hai người không thể nói với nhau được bao nhiêu câu lại tiếp tục rơi tự do xuống dưới, trong giây phút này Dương Ái Vân chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Được rồi, chết thì cùng chết, cô cũng không có gì hối tiếc, chỉ là đứa bé không cha không mẹ sẽ sống thế nào đây.
Điều duy nhất cô không thể buông tay trong thế gian này chính là Nguyên Khải, đứa bé của cô và anh.
Hai người không biết rơi bao lâu thì bên tai cô lại nghe tiếng thì thào: “Ái Vân nếu có kiếp sau em lại làm vợ anh nhé!"
"Được kiếp sau em lại là vợ anh." Dương Ái Vân khẽ cười, lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, hít thở không thông, dứt lời cũng ngất lịm đi.
Sàm Cảnh Đình cũng không khác gì cô, trước khi nhắm còn khẽ lẩm bẩm: "Ừm, vậy là được rồi, dù em biến thành hình dạng gì anh cũng sẽ sớm tìm được anh lại hỏi em làm vợ, có được không?"
Dương Ái Vân đã chẳng thể trả lời anh nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn mỉm cười hoan hỷ, có thể chết cùng nhau cũng là một kết cục tốt, còn hơn kẻ sống người ở, như vậy thật đau đớn biết mấy, anh hoàn toàn không muốn như vậy.
Cho nên anh chọn cách theo cô, bỏ lại tất cả mọi thứ bao gồm đứa con mới ba tháng tuổi của bọn họ.
Lúc này trên đèo có một chiếc BMW màu bạc dừng ngay chiếc Bugatti đã sớm tan tành, hai người áo đen bước xuống vừa vặn nhìn thấy hai người đang rơi tự do, bọn họ không khỏi hét lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Đèo Sương Mù là con đèo có địa hình quanh co, hiểm trở, thỉnh thoảng hay có nhiều tai nạn không may xảy ra.
Giữa đêm giao thừa chiếc xe Bugatti chạy đến giữa đèo thì va chạm với một chiếc Porsche đi cùng chiều khiến hai chiếc xe đều hư hại nghiêm trọng, ngay cả người cũng khó có thể sống.
Hai hôm trước Sầm Cảnh Đình đưa Dương Ái Vân đến tỉnh Nam An để tham gia một buổi biểu diễn đàn piano, bọn họ đã nhờ ông Sầm cùng bà vú chăm sóc cho đứa bé, Dương Ái Vân vì không muốn xa con lâu lại muốn kịp về đón giao thừa nên đã cùng Sầm Cảnh Đình đi về trong đêm, nào ngờ đến đây thì gặp tai nạn.
Bọn họ đi rất cẩn thận nhưng chiếc xe phía sau lại cố tình lạng lách đâm tới, dù kỹ thuật lái xe của tài xế có tốt cũng khó lòng tránh.
Cuối cùng để giữ mạng đám người phải giảm tốc độ nhảy ra ngoài, thế nhưng Dương Ái Vân lại bị văng ra khá xa ngã thẳng xuống vực.
Sầm Cảnh Đình