-Vương gia.
Chàng yêu ta từ bao giờ vậy?
Câu hỏi của Ái Nhược Lam khiến hành động của Dương Lục dừng lại.
Chàng khẽ mỉm cười, nhìn Ái Nhược Lam bằng một ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương:
-Ngủ đi.
Cũng muộn lắm rồi đó.
Thấy Dương Lục không có ý trả lời, Ái Nhược Lam cũng không hỏi nữa.
Nàng nằm xuống giường, kéo chăn lên ánh mắt vô cùng mong chờ Dương Lục nằm xuống bên cạnh mình.
Nhưng điều mà nàng không thể ngờ lại là việc Dương Lục đứng dậy, mắt thấy chàng sắp rời đi, Ái Nhược Lam vội ngồi dậy:
-Vương gia, chàng không ngủ cùng ta sao?
Dương Lục có chút bất ngờ quay lại nhìn Ái Nhược Lam đang ngơ ngác:
-Hai chúng ta? Ngủ chung?
Ái Nhược Lam liền nhanh chóng gật đầu.
Dương Lục tuy bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng đã gợn sóng, âm thầm mừng rỡ.
-Như vậy có vẻ không ổn lắm.
Ta vẫn nên ngủ ở thư phòng thì hơn.
Ái Nhược Lam liền vội vàng đứng dậy kéo lấy tay chàng:
-Trước sau gì chúng ta cũng sẽ thành thân.
Tập làm quen trước một chút cũng sẽ không sao.
Còn không đợi Dương Lục phản ứng, Ái Nhược Lam đã kéo chàng nằm xuống giường.
Nói thật thì từ kiếp trước đến kiếp này nàng còn chưa ngủ cùng với nam nhân bao giờ.
Đây chính là lần đầu tiên nên nàng cũng có chút căng thẳng.
Nhưng luôn có một sự thật rằng chuyện vui sẽ không bao giờ kéo dài được lâu.
Từ bên ngoài, tiếng của Lộ Cảnh Vũ vọng vào trong:
-Vương gia, thứ lỗi đã làm phiền! Tại hạ đã dọn xong phòng cho ngài.
Mời ngài về phòng.
Nghe tiếng của Lộ Cảnh Vũ, hai người trong phòng mặt ai cũng biến sắc.
Dương Lục chỉ tay ra phía cửa ngỏ ý muốn ra ngoài liền bị Ái Nhược Lam ôm chặt trong lòng.
-Ta không cho chàng đi.
Để kệ Lộ Cảnh Vũ ở ngoài đi.
Gọi không được hắn ta sẽ tự rời đi thôi.
Nhưng điều mà Ái Nhược Lam không thể ngờ đó là tên tiểu tử Lộ Cảnh Vũ này lại cố chấp đứng ở cửa gọi đến vậy.
Không thể chịu đựng được sự ồn ào này, Ái Nhược Lam liền lên tiếng:
-Vương gia của ngươi hôm nay ngủ lại ở chỗ ta.
Ngươi còn không mau rời đi?
Nghe thấy tiếng nói của Ái Nhược Lam, Lộ Cảnh Vũ có chút giật mình.
Trong lòng cũng có chút vui mừng vì tình cảm của Vương gia nhà hắn cuối cùng cũng được đền đáp.
Nhưng thật sự có điều gì đó không đúng lắm.
Ái Nhược Lam không phải mọi ngày không thích Vương gia sao? Ngày hôm nay sao lại lạ lùng đến vậy? Không lẽ Ái Nhược Lam lại định giở trò gì khác sao?
Vừa vui mừng lại vừa bất an trong lòng.
Không cẩn thận Lộ Cảnh Vũ đụng phải Hạ Hạ.
Thấy vẻ mặt như người mất hồn này, Hạ Hạ liền cau mày:
-Này cái tên tiểu tử thối nhà ngươi rốt cuộc có mắt không vậy? Không nhìn thấy bổn cô nương ta đang đi sao?
Lộ Cảnh Vũ nhìn Hạ Hạ, đôi môi liền cong lên:
-Ngươi mà cũng được xem là cô nương sao? Ta tưởng ngươi phải là một nam nhân chính hiệu chứ?
-Lộ Cảnh Vũ! Ngươi có ý gì?
-Ta nào dám có ý gì.
Vương