Xung quanh đáng sợ
......
Tề Dịch Quả ký hợp đồng với một bệnh viện địa phương khá có tiếng ở Thượng Hải mà không bàn bạc với gia đình. Trong khi bà Hà muốn con gái về Bách Châu làm việc, bà tức giận: "Có phải con đã quyết định không quay lại?"
Tiểu Tề không thể nói "phải", cô biết kế hoạch B của bà Hà: đến lúc hai vợ chồng về hưu, bán nhà ở Bạch Châu đến Thượng Hải mua bất động sản, một gia đình ba người sẽ quây quần đông đủ ở Thẩm Giang, hỗ trợ Tiểu Tề mua nhà và xe cưới, về hưu sẽ chăm sóc con cái cho vợ chồng Tiểu Tề.
Cũng không thể trả lời "không phải", đây là vấn đề đòi hỏi Tiểu Tề phải đưa ra thời gian rõ ràng: "Con muốn khi nào quay lại? Mặc dù trình độ học vấn của con không có vấn đề gì, nhưng chúng ta phải bàn bạc từ sớm." Vậy thì đơn giản, chẳng qua vẫn là mua nhà cưới cho Tiểu Tề ở Bách Châu, đợi khi về hưu sẽ chăm con cho vợ chồng Tiểu Tề.
"Con muốn trau dồi ở Thượng Hải thêm vài năm nữa mới tính quay về Bách Châu, bố mẹ cũng biết chất lượng tiêu chuẩn y tế ở hai nơi chênh lệch lớn đến thế nào, con sợ nếu về quá sớm sẽ lãng phí kỹ năng."
Câu trả lời của Tề Dịch Quả rất được lòng ông Tề, ông nói rằng bà Hà quá thiển cận, căn bản không biết nền tảng bệnh viện có ý nghĩa gì đối với bác sĩ, là danh tiếng và khả năng tăng theo cấp số nhân đấy. Nếu cứ chui rúc ở Bách Châu sẽ làm nên trò trống gì? Nếu bây giờ về Bách Châu, người ta sẽ cho rằng Dịch Quả phí bằng tiến sĩ, thà cứ tích luỹ "danh tiếng" ở Thượng Hải, trở về sẽ là cấp độ chuyên gia.
Vậy kết hôn thì sao? Ông không biết tất cả thời gian của con gái chỉ có bấy nhiêu năm sao? Bà Hà phản bác.
Đây là chuyện giữa bà Hà và ông Tề, Tề Dịch Quả cách nhà hàng trăm dặm nhưng vẫn vui vẻ ngọt ngào cùng Du Nhậm ở Thượng Hải. Thực ra cũng không phải tất cả đều ngọt ngào, người thông minh khi yêu nhau vẫn không tránh khỏi bất đồng.
Du Nhậm đã lấy được bằng TOEFL, Tiểu Tề nói, không phải trường em có chỉ tiêu trao đổi học sinh sao? Sao em không đăng ký?
Về mặt này, Du Nhậm như một người nông dân bẩm sinh, rất lưu luyến và gắn bó chặt chẽ với quê cha đất tổ: "Chỉ đi trao đổi một học kỳ thôi, chơi không đã, lại còn căng thẳng học hành." Cô thà đi du lịch trong ngày lễ tết còn hơn phải chia cách Tiểu Tề vài tháng.
Du Nhậm đã nhận vài lần học bổng trong hai năm qua, gom góp tích lại chưa đến 20.000 tệ. Du Nhậm nói sẽ để lại tiền mặt cho chúng ta mua nhà, chỉ là không thể tiêu hết trong kỳ nghỉ hè, cô muốn đi dạy học tình nguyện trong hơn 10 ngày.
Tiểu Tề tỏ ra không đồng tình: "Dạy học tình nguyện trong kỳ nghỉ có lợi gì? Chỉ là các em đến một thời gian dạy bọn trẻ hát vài bài tiếng Anh, chơi trò chơi, ghi nhớ thêm vài từ vựng và học thêm vài công thức, đến khi các em xách mông rời đi, chẳng phải bọn trẻ con trên núi vẫn mù tịt không biết gì sao." Việc này phải thực hiện một cách có hệ thống và lâu dài, dạy học tình nguyện chỉ là cảm giác xúc động của bản thân các em thôi.
"Nhưng... Chúng em đi vẫn tốt hơn là không đi chứ?" Du Nhậm nghĩ giúp bọn trẻ mấy tuần vẫn tốt hơn không giúp gì cả. "Mở mang tầm mắt, cải thiện thói quen học tập có ích cho tương lai mà?"
Cuối cùng Tề Dịch Quả thở dài: "Em đi vắng lâu như vậy, chị phải làm sao?" Cô khuyến khích Du Nhậm hãy trải nghiệm nhiều hơn trên trường, nhưng không nỡ để cô bé đi trong kỳ nghỉ.
Tiểu Tề giúp Du Nhậm "đếm mắt" vấn đề này: Giúp mở mang tầm mắt cho trẻ con dưới quê quan trọng hơn, hay việc chúng ta tranh thủ thời gian yêu đương quan trọng hơn? Thái Thái, khi em tốt nghiệp và học cao hơn, chị sẽ bận làm việc, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian đến vậy.
Cuối cùng cô rút con át chủ bài: "Thế con gái nuôi của em ở làng thành phải làm sao?"
Du Nhậm cười, đành chịu thua: "Dịch Quả, chị tính được nhiều đường hơn em." Vì vậy Du Nhậm chọn đăng ký một chương trình thực tập khác trong trường, ở lại Thượng Hải trải nghiệm công việc cơ sở trong một văn phòng đường phố nào đó.
Lông mày Tiểu Tề vừa nhướng lên định nói gì đó, bị Du Nhậm chặn lại: "Dịch Quả, chị phải để em tự quyết định." Cũng như việc cô thi TOEFL không phải để du học, chỉ đơn thuần vì kiểm tra trình độ, chọn đi thực tập trên đường phố cũng vì nơi đó phù hợp với con đường thi tuyển công chức sau này: "Chuyện riêng của em... em sẽ cân nhắc kỹ càng, gặp phải vấn đề không hiểu em sẽ xin lời khuyên của chị." Du Nhậm nói, thật ra em có chút để bụng khi chị quyết định với mẹ em rằng sẽ để em ở lại Thượng Hải ôn thi TOEFL trong kỳ nghỉ hè năm nhất.
Đôi trẻ lần đầu tiên lật lại chuyện cũ, đêm hôm đó họ không "đổ xăng". Tiểu Tề một mình trong phòng khách suy nghĩ đến nửa đêm, Du Nhậm cũng trằn trọc trên giường không ngủ được. Cuối cùng Tề Dịch Quả hiểu ra, giữa đêm mò đến bên Du Nhậm: "Do chị vượt quá chức phận. Thái Thái, chị tôn trọng mọi lựa chọn của em."
Cô bạn gái nhỏ thực sự không phải một đứa trẻ con, cô ấy có cái nhìn sâu sắc và khả năng tư duy vượt xa các bạn cùng trang lứa, ngay cả khi đối mặt với người mình yêu, Du Nhậm cũng sẽ không hy sinh ý thức độc lập của mình vì tình cảm.
Đó là một trong những điều Tề Dịch Quả yêu ở Du Nhậm, có vài cô gái dễ thương ở ngoại hình và tính cách, nhiều cô lại trưởng thành và gợi cảm trong dáng điệu và ánh mắt, nhưng Du Nhậm lại là sự kết hợp lôi cuốn kỳ lạ.
Đến bệnh viện gặp bạn gái, cô có thể thương xót đến nỗi bật khóc khi thấy những người già và những đứa trẻ ốm nặng, trong khi có thể lườm nguýt thật hung dữ khi bị những người ăn xin cố chấp vây quanh: "Có cần tôi giúp báo cảnh sát không?" Tâm trí cô cũng gợi cảm trong phân tích nhạy bén và sâu sắc về nhiều thứ khác nhau. Tóm lại bằng một câu, vừa thông minh, vừa không đánh mất tâm tính trong sáng thuần khiết.
Cô bạn gái nhỏ nói nghỉ hè em còn phải về sớm để thăm gia đình và đứa ba, Tiểu Tề tình cờ có thời gian rảnh trước khi chuyển sang làm chính thức, thế là vui vẻ lon ton chở Du Nhậm về Bách Châu. Điểm khác biệt là cô không có ý định ở nhà, mà lái thẳng đến nhà nghỉ đặt phòng 10 ngày.
Tề Dịch Quả tung tích bí ẩn không thể đến nhà Du Nhậm, càng không thể báo cho bà Hà biết mình đã về, chỉ ở một mình trong hai ngày Du Nhậm rời Bách Châu về quê. Bữa trưa và bữa tối đều giải quyết tại quán cơm mới khai trương của Viên Huệ Phương, món rau muối mặn và thịt lợn hấp khô của Viên Huệ Phương là số một.
Du Nhậm giao nhiệm vụ cho Tiểu Tề: Trong hai ngày em về quê, chị phải dạy toán cho Viên Liễu theo giáo trình Olympic Toán học Quốc tế. Vậy là Tiểu Tề cầm sách giảng giải nào là phép tính thông minh và ước tính, nào là các phép cộng và trừ phân số có mẫu số khác nhau.
Không chỉ có một học sinh là Viên Liễu, còn có Túc Hải bị Mao Tín Hà kéo ra khỏi ao nước dẫn đến. Có lẽ năng khiếu cắt tóc của Túc Hải chỉ ở mức bình thường, khiến Mao Tín Hà lo lắng mai sau sự nghiệp của cô bé không ổn định, bây giờ lại bắt đầu bỏ trứng vào giỏ sự nghiệp học hành.
Viên Liễu nghe chăm chú, tích cực chủ động suy nghĩ, trong khi Túc Hải đặt chiếc đầu ma-nơ-canh lên đầu gối mà tết tóc. Tết được nửa tiếng, nhìn thấy Viên Liễu cúi đầu làm bài, Túc Hải chán ngán nói: "Chị tiến sĩ, hay là em uốn tóc cho chị nhé? Chị nhìn xem, chị có vài chỗ bị chẻ ngọn này, bên phải còn bị phai màu ghê lắm. Em sẽ miễn phí cắt phần chẻ ngọn cho chị, dặm màu giảm giá một nửa nhé?"
Tề Dịch Quả nói không được, tóc của chị phải được nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp cấp cao xử lý. Phía chéo đối diện tiểu khu nơi chị sống có nhà tạo mẫu tóc chuyên nhiệm tên là Kevin. Nếu mai sau muốn dấn thân vào nghề này, em sẽ chọn tên tiếng Anh nào?
Túc Hải suy nghĩ: "Roth? Rosa? Mary?" Sau đó cô bé hỏi tại sao thợ cắt tóc ở Thượng Hải lại có tên tiếng Anh?
Để có giá cao hơn. Tề Dịch Quả dạy đứa nhỏ, nếu nhóc tên Thuý Hoa, dù cắt đẹp thế nào cũng chỉ được giá 10 tệ. Nếu đổi thành "Nana", mọi người sẽ mặc định nhóc là thợ học việc gội đầu, nếu là "Angela", vừa nghe đã biết tuổi còn trẻ, tay nghề chưa thạo có đúng không? Cái này sang Thượng Hải đều gọi trợ lý giám đốc tiệm cắt tóc, nhận 50 tệ chỉ để cạo quả đầu đinh cho một đứa trẻ ấy là còn miễn cưỡng.
"Vậy em muốn cái tên nào đó nghe thật đắt!" Túc Hải hứng thú với việc kiếm tiền, rất vui vẻ khi được Tề Dịch Quả ban tên: "Gloria", phát âm là Gờ-lo-ri-a". Tiểu Tề nói cái tên này vừa tư sản, vừa sang trọng đấy Gờ-lo-ri-a, có thể kiếm 200 tệ trên mỗi cái đầu.
Túc Hải gật đầu, hay hơn nhiều so với cái tên Heidi mà giáo viên đặt cho. Quan trọng nhất vẫn là kiếm được 200 tệ.
Tuy chị tiến sĩ này không biết nghe lời như Phong Niên, được cái chị ấy học nhiều nên rất giỏi đặt tên, thậm chí còn bỏ mặc Viên Liễu tự làm bài trong giờ học để quay sang tết tóc giả cùng mình. Túc Hải liếc nhìn Viên Liễu đang nhăn mày làm bài: "Tiểu Liễu à, làm đề Olympic Toán đó có ý