Tô Tử Trác xắn tay áo tây trang lên, thở dài, bất đắc dĩ nói,
"Học muội thật sự quên anh mất rồi."
Nam Nhiễm,
"Vậy anh chính là······"
Tô Tử Trác,
"Em có thể giống như trong trường học, tiếp tục gọi anh là học trưởng."
Vừa nói, Tô Tử Trác vừa đẩy hộp đồ ăn qua.
Mùi thơm của bánh bao tản ra thật đúng là mê người.
Nam Nhiễm hơi nhăn mày.
Cô không nhận hộp đồ ăn kia.
Ngón tay nhẹ nhàng, từng chút từng chút gõ lên tay vịn của ghế.
Cô cười, ngữ điệu chậm rãi, giống như nói thầm bên tai.
"Vậy, học trưởng vất vả rồi."
Tô Tử Trác đứng đối diện Nam Nhiễm.
Tay đang bưng hộp đồ ăn của hắn hơi khựng lại.
Nhanh chóng đặt hộp đồ ăn lên bàn.
Tươi cười ôn hòa,
"Học muội nhớ ăn nha."
Nói xong.
Tô Tử Trác liền rời khỏi phòng trang điểm.
Tiểu Hắc Long đang tự mình run cầm cập ở đằng kia.
Cũng không biết tại sao, mỗi lần ký chủ cảm tạ người khác, nói người khác vất vả.
Lại luôn làm lòng người ta phát lạnh.
Người kia vừa đi.
Nam Nhiễm nhắm mắt, lại bắt đầu mơ màng muốn ngủ.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc,
【 Ký chủ, cô thế mà không ăn bánh bao? 】
Này không phải phong cách của ký chủ nha.
Nam Nhiễm:
"Tôi không ăn thứ dơ bẩn."
Tiểu Hắc Long mờ mịt,
【 Ký chủ, đâu có đâu. 】
Nó cũng kiểm tra qua.
Bên trong không có độc mà.
Nam Nhiễm hết sạch kiên nhẫn.
"Suỵt."
Tức khắc, Tiểu Hắc Long liền yên tĩnh.
Thực mau, liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước hân lộc cộc mang theo vẻ sốt ruột.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Diệp Khuynh Hàn thở hổn hển đứng ở cửa.
Thậm chí lớp trang điểm trước giờ chưa từng cẩu thả, mang vẻ công khí*, cũng có một tia chật vật.
*Công khí: Là công trong công-thụ, ý nói mang vẻ đẹp trai, cứng rắn.
Cô vào phòng trang điểm, trước tiên liền nhìn về phía Nam Nhiễm.
Trong mắt không giấu được vẻ hoảng hốt cùng sốt ruột.
Thấy Nam Nhiễm giống như ngủ rồi.
Tô Tử Trác không ở trong phòng.
Diệp Khuynh Hàn mới dần dần hít thở đều lại.
Cô hít sâu một hơi, đi vào.
Ngồi trở lại trước bàn trang điểm của mình.
Lúc này, người đại diện cùng chuyên viên trang điểm theo sau Diệp Khuynh mới chạy đến.
Người đại diện của Diệp Khuynh Hàn là một tiểu mập mạp.
Thở hổn hển,
"Khuynh Hàn, cô đi nhanh như vậy làm gì.
Mệt chết tôi rồi."
Vừa nói, vừa lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, trợ lý đạo diễn đi vào gọi người.
"Nam Nhiễm, đến phiên cô diễn tập."
Nam Nhiễm mặc một thân váy ren lụa màu đen.
Đuôi váy đằng sau kéo thật dài.
Môi đỏ quyến rũ, một nốt chu sa điểm ngay dưới khóe mắt.
Sau đôi giày cao gót màu đen, có một đôi
cánh ác ma.
Cộp cộp cộp, nhấc làn váy lên, để lộ giày cao gót.
Bộ dáng xinh đẹp này, kết hợp với bộ váy như vậy.
Cứ như một con yêu tinh quyến rũ bước ra từ bóng tối.
Lúc này, chị Thanh cũng nhanh chóng chạy tới.
Vừa chạy vừa nói.
"Tiểu Nhiễm, chị vừa nhận được điện thoại của quản lý chung cư của em.
Nói là cửa nhà em bị cạy.
Chị đã báo nguy.
Nhưng em vừa mới vào ở không lâu, hẳn là không có đồ vật quan trọng gì.
Đợi, thi đấu xong rồi chúng ta đến sở cảnh sát lấy khẩu cung."
Bước chân Nam Nhiễm dừng lại.
Đồ vật quan trọng ······.
"Tiểu Hắc."
Hệ thống nhịn không được sửa lại cho đúng
【 Ký chủ, tôi là Hắc Long. 】
Nam Nhiễm tiếp tục,
"Dạ minh châu của tôi ở đâu rồi?"
【 Ký chủ, xin chờ một lát. 】
Thực mau, Thống Tử mở miệng,
【 Ký chủ, Nguyễn Mặc ở dưới tầng hai hầm ngầm trong câu lạc bộ đêm Lục Địa. 】
Nam Nhiễm
"Ở đó làm gì?"
Tiểu Hắc Long là một hệ thống rất lợi hại.
Hack camera, truy tung dạ minh châu gì đó, đúng là rất chuyên nghiệp.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,
【 Ờ, không biết nha, hắn đang bị trói trên ghế. 】
Nam Nhiễm nghe xong, nhấc váy lên liền chạy ra ngoài.
Chị Thanh sửng sốt.
"Tiểu Nhiễm, không đi quay tiết mục sao?
Tiểu Nhiễm?
Còn một tiếng rưỡi nữa là chính thức phát sóng trực tiếp rồi!"