Hạ Kỳ Như thích diễn kịch, Nguyên Khôi cũng thích diễn kịch, Đức Tuấn càng không cần nói, hắn chính là cao thủ diễn kịch, trình độ giả nai đã lên đến hàng thượng thừa.
Nếu hắn mà không nói, chẳng ai biết hắn làm việc cho Khởi Phong.
Tiểu Hắc thấy vậy cũng bất đắc dĩ bị ép diễn kịch theo, nó cảm thấy vô cùng mệt tim.
Người ta diễn kịch còn được lương lậu hoặc pháp bảo gì đó, nó không chỉ không được gì mà còn bị ám ảnh đến nhiều đêm mất ngủ, đã vậy cái chứng ảo giác càng ngày ngày nặng.
Ngày trước chỉ thấy thi thoảng mới thấy bầu trời chuyển màu, còn giờ thì lúc nào cũng thấy, những người xung quanh cũng ngày càng kỳ lạ.
Nhưng Tiểu Hắc vẫn cố gắng phớt lờ bọn họ đi, dù sao những người làm ở đây đều có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thấy, cho nên họ kỳ quái một chút cũng chẳng sao.
Vì vậy khi nhìn thấy những ánh mắt xám ngoét như người chết, trên mặt còn treo nụ cười tiêu chuẩn như đúc từ một khuôn nó cũng không cảm thấy gì cả, thậm chí còn bắt đầu quen dần với dáng vẻ mới này của bọn họ.
Thậm chí lúc này khi nhìn thấy chất lỏng đặc sệt trong bát cơm, nó cũng vô cùng bình tĩnh, còn cảm thấy bệnh mình ngày càng nặng rồi.
"Hạ tiểu thư dùng bữa vui vẻ."
Đại quản gia nói xong liền lui ra một bên chờ cô dùng bữa, nhưng hôm nay Hạ Kỳ Như không dùng ngay mà quay sang nhìn ông ta nói.
"Đại quản gia, tôi không cứu được đại thiếu gia của mấy người mà mấy người vẫn giữ tôi lại à? Không sợ tốn tiền sao?"
Nghe vậy đại quản gia mỉm cười đáp.
"Hạ tiểu thư nhầm rồi, cô được mời tới đây không phải cứu đại thiếu gia mà là làm vợ cậu ấy.
Chuyện cứu người đã có người khác lo rồi."
Hạ Kỳ Như chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan lại với nhau rồi đặt cằm mình lên đó, ánh mắt nhìn đại quản gia vừa sáng vừa trong.
"Ồ, nhưng hiện tại tôi mới mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn.
Làm thế nào bây giờ?"
Nguyên chủ được đi học sớm một năm, cho nên năm sau cô mới đủ mười tám tuổi, ba nguyên chủ vì thấy cô kỳ lạ nên đưa cô đến đây trước một năm dẫn tới nhà này phải nuôi cô thêm một năm nữa mới thịt được.
Phì, sao cô nghe giống như đang nuôi lợn xuất chuồng vậy nhỉ?
Bản cô nương sao có thể là lợn được, rảnh quá toàn nghĩ linh tinh thôi.
Dẹp dẹp.
Trong lúc Hạ Kỳ Như đang phân tâm, đại quản gia liền cho người đổi thức ăn trên bàn, sau đó bình tĩnh nói tiếp.
"Hạ tiểu thư, tôi vừa đổi lại thức ăn rồi, không biết lần này hợp ý cô chưa?"
"Sao phải đổi, như vậy lãng phí lắm.
Hix, xem ra nuôi tôi quả thật rất tốn tiền."
Đại quả gia thấy cô không có ý ăn cơm lại tiếp tục khuyên giải.
"Không tốn, dù sao thức ăn ở nhà này cũng chỉ để nuôi một mình tiểu thư mà thôi."
Hạ Kỳ Như bám sát không buông.
"Vậy mọi người không ăn à?"
"Chúng tôi cũng được cung cấp thực phẩm, chỉ là khác loại với cô mà thôi."
"Vậy đưa ra đây đi, ăn nhiều sơn hào hải vị quá làm tôi có chút thèm đồ bình dân rồi."
"..."
Đại quản gia ngẩn người ra hồi lâu, sau đó mới nhanh chóng cho người đi chuẩn bị phần cơm khác cho cô.
Khi ông ta quay người, Hạ Kỳ Như chợt nói.
"Ông không phát hiện ra đại thiếu gia nhà mình đã mất tích rồi à?"
Đại quản gia vừa nghe xong liền giật mình quay lại nhìn cô, sau đó lại cho người lên kiểm tra phòng ngủ của cô, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng nói
"Hạ tiểu thư, đại thiếu gia không phải trò đùa của cô đâu.
Rốt cuộc cô đưa cậu ấy đi đâu rồi?"
"Tôi không biết, cậu ta có tay chân đầy đủ cũng đâu có bị khuyết tật gì đâu, nếu cậu ta muốn chạy tôi cũng đâu ngăn được.
Ngược lại là ông đấy, trông kiểu gì mà người chạy từ đời nào rồi cũng không biết."
Hạ Kỳ Như ung dung nói như chuyện không liên quan đến mình, đại quản gia tức đến vẻ mặt méo mó.
Là bọn họ đưa cô về để cô trông chừng cậu ta có được không hả? Cô để mất người