Đừng nói là mua quán bar, Sơ Tranh chỉ đi vào quán bar, tìm được ông chủ thôi cũng đã mất khối thời gian rồi.
Đợi cô liên hệ được với ông chủ thì lại là một trận cãi cọ.
Nhưng đối với Sơ Tranh, cô không cần lợi ích, chỉ cần mua lại vị trí bà chủ, hơn nữa cô còn là trẻ vị thành niên, cũng chẳng có cách nào trực tiếp thâu tóm cái quán bar này trên danh nghĩa của mình.
Đây quả thực là tiền từ trên trời rơi xuống.
Ông chủ cuối cùng cũng đồng ý giao dịch.
Ông chủ nhìn số dư trong tài khoản, tặc lưỡi.
Hứa...
Trong hào môn quả thực có một Hứa thị.
Nhưng ông nhớ kỹ Hứa gia toàn là con trai, làm gì có con gái.
Cô gái này nhìn rất lạ mặt, chưa từng thấy ở đâu...
Nhưng ông chủ này là loại quen biết kẻ có tiền khắp đại giang nam bắc, có lẽ là người ở đâu mới chuyển đến thì sao?
Nhìn cô gái này ra tay hào phóng, xem ra cũng không phải người bình thường.
-
Mặc dù Sơ Tranh đã mua cả quán bar, nhưng cũng không tìm được Kỷ Thành.
Không biết có phải bọn hắn nhân cơ hội cô mua quán bar mà rời đi rồi không.
Không tìm được người, Sơ Tranh lập tức dẹp đường hồi phủ, bây giờ cô cần nghỉ ngơi cho tốt.
【Không phải chứ, chị gái nhỏ cứ thế ném người tốt ở đây sao?】
"Không thì sao? Ta lại không biết hắn đang ở đâu." Sơ Tranh cực kỳ bình tĩnh đáp lời.
【Lỡ thẻ người tốt gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ! Sao chị có thể dở hơi thế chứ, chị gái nhỏ, chị phải cố gắng làm người tốt a!】
"Một ngày không làm cũng không sao, dù sao hắn cũng chưa chết ngay được."
【.........】
Sơ Tranh quả quyết, nhất định, cực lực cự tuyệt lời đề nghị của Vương Giả đi tìm thẻ người tốt.
Khi về nhà thì không thấy ông bà Hứa đâu cả, chỉ có phòng Hứa Thịnh Huy vang lên âm thanh trò chơi.
Cô ném đồ vào trong phòng rồi cầm quần áo đi rửa mặt.
Trước sau cũng chỉ mất có mười mấy phút, lúc Sơ Tranh đi ra lại đã phát hiện túi của mình bị lục lọi, điện thoại cũng không thấy đâu nữa.
Sơ Tranh ra khỏi phòng, nhìn về phòng của Hứa Thịnh Huy.
Cô đi qua gõ cửa.
Hứa Thịnh Huy đang mở âm thanh trò chơi rất lớn, dường như không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.
Sơ Tranh lùi lại hai bước, nhấc chân lên - đạp.
Cửa phòng đã cũ nên không chắc chắn lắm, Sơ Tranh còn chưa kịp đạp cái thứ 2 thì cửa đã mở ra.
"Hứa Sơ Tranh mày làm cái đéo gì đấy!" Âm thanh tức giận thở hổn hển của Hứa Thịnh Huy vang lên.
Sơ Tranh đứng ở cửa, lạnh mặt giơ tay ra: "Đồ."
"Cái gì, mày có bệnh à! Cút ra ngoài cho tao!" Hứa Thịnh Huy ngồi trước bàn máy tính, quay người trừng mắt nhìn cô.
Tuổi còn nhỏ mà mặt mũi đã tràn ngập sự sa đọa.
"Điện thoại."
"Điện thoại? Mày đùa cái đéo gì thế, mày làm gì có điện thoại?" Hứa Thịnh Huy chẳng thèm chột dạ, thậm chí còn dương dương đắc ý: "Hứa Sơ Tranh mày không cút ra khỏi phòng mau thì tao sẽ mách với cha mẹ!"
"Hứa Sơ Tranh mày đứng trước cửa phòng em trai mày làm gì?"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cha mẹ Hứa lúc này cũng đồng thời trở về.
Thấy cô đứng ở cửa phòng Hứa Thịnh Huy thì chưa gì đã lên tiếng quát mắng, mở miệng ra là đã sai bảo cô: "Đi làm gì cho bọn ta ăn đi."
"Cha mẹ." Hứa Thịnh Huy lập tức cao giọng mách lẻo: "Vừa rồi con thấy trong phòng Hứa Sơ Tranh có rất nhiều quần áo, chắc chắn nó vừa trộm tiền của cha mẹ!"
Hứa Thịnh Huy không biết những nhãn hiệu kia, nhưng cũng nhìn ra được quần áo đắt rẻ thế nào.
Mẹ Hứa vừa nghe thấy Hứa Thịnh Huy nói xong, sắc mặt lập tức biến đổi: "Cái gì? Trộm tiền?"
"Đúng vậy!" Hứa Thịnh Huy nhìn Sơ Tranh cười đến ác ôn: "Không tin cha mẹ qua phòng nó nhìn xem."
Mẹ Hứa xông vào phòng Sơ Tranh.
Lát sau bà ta cầm quần áo ra, lại chạy đến nơi mình cất tiền xem xét.
Có thể là đã thật sự mất tiền nên mẹ Hứa tái xanh cả mặt, hai con ngươi như sắp bốc hỏa đến nơi: "Con ranh chết tiệt kia, bây giờ mày còn học được cả thói trộm tiền nữa?"
Cha Hứa nhìn qua rồi cũng giận tái cả mặt: "Tiền trả hàng mà mày cũng to gan trộm cắp, còn dám lấy tiền trong nhà!"
Cha Hứa và mẹ Hứa kẻ xướng người ca chửi như hát hay.
Sơ Tranh nghe đến mất kiên nhẫn sạch sẽ.
Cô lạnh mặt đi vào phòng Hứa Thịnh Huy, chân khẽ đạp, ở ngay trước mặt ông bà Hứa đóng sầm cửa lại.
Ông bà Hứa sững sờ.
Giây lát sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng Hứa Thịnh Huy truyền ra.
Sắc mặt hai người đại biến, đồng thời nhào về phía cửa phòng.
Khóa cửa rõ ràng đã bị hỏng nhưng bọn họ lại không thể đẩy ra nổi.
"Hứa Sơ Tranh mày muốn làm gì!"
"Mày làm gì ở trong đấy, mở cửa ra!!"
"Đồ tốn cơm vô dụng nhà mày, mở cửa ra cho ông!"
"Con trai! Con có sao không!! Huy Huy, Huy Huy... Con chết tiệt kia mày dám làm em trai mày bị thương thì tao nhất định sẽ bắt mày đền mạng, mở cửa, mở cửa!!"
Hứa Thịnh Huy