Sơ Tranh đi lấy nước nóng, đối với tình huống trước mặt cũng chẳng có kế sách gì.
Dưới đầu gối Tạ Xu đã bị người ta đóng đinh vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút vết tích, không biết là sâu bao nhiêu.
Tình huống này...... có thể chém đứt một chân không nhể.
【Chị gái nhỏ, chị buông tha cho thẻ người tốt đi màaaaaa.】
Người khác thì nghĩ làm thế nào để chữa trị, chị gái nhỏ nhà nó thì nghĩ có thể chém đứt không?
Sơ Tranh: "Vậy làm sao bây giờ?"
【.....】Chị tự thân vận động đi!
"........"
Vẫn là chặt đi.
【Diêu Dạ a!】Vương Giả gầm rú.
Dường như Tạ Xu cũng không cảm thấy đau đớn, vừa rồi hắn còn tự mình đi tới mà chẳng biể lộ ra điểm dị thường nào.
Sơ Tranh rời khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm tên lải nhải ở sát vách kia.
Cô vừa ra khỏi phòng thì đã gặp Diêu Dạ đang trở về.
"Cô nương." Diêu Dạ nhanh nhảu chào hỏi.
-
Diêu Dạ đi theo Sơ Tranh vào phòng, Tạ Xu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như trước đó.
Y phục trên người nam tử đã cũ nát, tóc đen tán ra lộn xộn, nhưng vẫn hoàn toàn không làm cho người ta thấy lôi thôi mà ngược lại, còn có thêm vẻ xinh đẹp tùy hứng.
Quả là người đẹp thì thở thôi cũng đẹp.
"A....." Diêu Dạ cũng vô cùng kinh ngạc vì dung mạo của Tạ Xu.
Đúng là rất xinh đẹp a!
Hắn là một nam nhân mà nhìn xong còn thấy rung động. (#Ấu: Vì anh là GAY, GAY, GAY, chuyện quan trọng phải nói 3 lần!)
Nhưng khi ánh mắt Diêu Dạ tiếp xúc với hai chân Tạ Xu, lập tức trở nên kinh hãi: "Kẻ nào có thể ác độc đến vậy?"
Tạ Xu và Sơ Tranh đều không nói lời nào, Diêu Dạ không nhận được đáp án, chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra 1000 lẻ một nguyên do máu chó.
Diêu Dạ nhìn chân của hắn một chút: "Cái này rất sâu."
Sơ Tranh hỏi: "Có thể lấy ra không?"
"Đương nhiên là có thể." Diêu Dạ nói: "Nhưng mà ngươi không đau sao?"
Câu tiếp theo là hỏi Tạ Xu.
"Không đau." Tạ Xu cười trả lời.
Diêu Dạ kính nể Tạ Xu đúng là một nam tử hán đại trượng phu: "Ta không mang theo nhiều đồ, chỉ có thể trực tiếp lấy ra, nếu ngươi sợ đau thì ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu trước."
Nhưng mà có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì, chắc chắn sẽ bị đau làm cho tỉnh lại.
"Không cần." Tạ Xu lạnh nhạt nói.
Diêu Dạ nhìn sang Sơ Tranh, dường như đang trưng cầu ý kiến của cô.
Sơ Tranh bước đến, ấn đầu hắn vào ngực mình: "Lấy ra."
Diêu Dạ: "......"
Cô nương lạnh như băng không dễ sống chung này không ngờ rằng với mỹ nhân cũng tàn nhẫn như vậy.
Quá trình lấy đinh ra Tạ Xu không hề kêu tiếng nào, Sơ Tranh sờ lên mặt hắn, cũng không có gì dị thường, dường như cũng chẳng cảm thấy đau đớn.
Lúc đầu Tạ Xu chỉ hơi dựa vào Sơ Tranh, nhưng sau đó có lẽ vì đau mà vươn tay ra ôm chặt lấy cô.
Thời điểm này, hắn vô cùng tham lam độ ấm trên người cô.
Như một người đang bị bóng đêm nuốt chửng, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng của đom đóm, trong thế giới tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.
Thứ ánh sáng đó khiến người ta không nỡ buông tay, chỉ sợ vuột mất là sẽ lại bị chìm đắm vào bóng tối, chìm sâu vào tĩnh lặng.
Diêu Dạ rút đinh ra, là hai chiếc đinh nhỏ bằng kim loại.
"Công tử này chịu đau rất giỏi a." Diêu Dạ nhanh chóng cho Tạ Xu dùng thuốc tốt nhất, nhịn không được phải cảm thán: "Người bình thường đã sớm bị đau đến ngất xỉu rồi...."
Thanh âm Diêu Dạ đột nhiên dừng lại.
"Làm sao?"
"Miệng vết thương của hắn hình như từng bị người ta dùng thuốc." Diêu Dạ kiểm tra lại một lần nữa, lông mày cũng cau cả lại.
Cuối cùng hắn xác nhận, đúng là vết thương đã bị người hạ thuốc rồi.
Thế nên Tạ Xu mới không cảm thấy đau đớn.
Diêu Dạ xử lý vết thương thêm lần nữa, dùng thuốc tốt nhất xong còn để lại mấy bình, cẩn thận hướng dẫn Sơ Tranh cách sắc thuốc và cách bôi ngoài da.
Chờ Diêu Dạ lải nhải không ngừng rời đi, Tạ Xu đột nhiên hỏi cô: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Đi Đông Uyên."
"......"
Tạ Xu ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt mang theo vài phần cổ quái: "Tàu này đi Đông Uyên?"
"Ngươi không biết?"
Hô hấp của Tạ Xu nặng nề, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào trong hư không.
Thời điểm hắn lên thuyền còn đang bất tỉnh nhân sự, tỉnh dậy thì đã thấy bị giam trong khoang thuyền, sao mà biết được thuyền này là đi đâu.
Sơ Tranh nhìn sâu vào đôi mắt của Tạ Xu dò xét.
"Ngươi từ Đông Uyên đến?"
-
Không biết Tạ Xu đang chìm đắm trong trí nhớ sâu thẳm nào mà cứ ngồi đó bất động, không nói không rằng y như một pho tượng.
Sơ Tranh đặt nước nóng xuống trước mặt hắn: "Tự rửa đi."
Tạ Xu không phản ứng.
Sơ Tranh cũng lười quản, cô tùy ý ôm Thiên Cẩm Thử sờ sờ vuốt vuốt, Vô Định không có được đãi ngộ như vậy, chỉ có thể ngồi xổm trên kệ run lẩy bẩy.
Tạ Xu ngồi yên lặng ở bên kia.
Sơ Tranh bực bội sờ Thiên Cẩm Thử thêm hai cái, rốt cuộc ném nó lên kệ rồi đi qua.
Cô vắt khô khăn, thô lỗ lau lau mặt hắn.
Sơ Tranh bế hắn vào phía trong giường, cô thì ngồi ở bên ngoài, nhìn hắn chăm chú.
"Vết thương trên chân ngươi do ai làm?"
Thẻ người tốt cứ rời khỏi ta là biến thành cái dạng quái quỷ này, có thể đừng yếu nhớt như gà thế nữa không.
【Chị gái nhỏ, không trải qua được những chuyện này thì