Giọng điệu của Tạ Xu có gì đó không đúng.
Nghe xong Sơ Tranh thấy rất không thoải mái.
"Nói bậy bạ gì đó." Sơ Tranh buông hắn ra, kéo hắn vào trong ngực: "Ta chỉ muốn hôn ngươi mà thôi."
Tạ Xu nghe thấy câu "Ta chỉ muốn hôn ngươi" thì bất chợt hoảng hốt.
Trên trán bỗng chốc nóng lên, thanh âm trong trẻo của nữ tử vang nhẹ bên tai hắn: "Ngủ đi."
Tạ Xu cứ ngỡ rằng mình sẽ không ngủ được.
Nhưng rất nhanh hắn đã chìm vào trong giấc ngủ, mà còn không bị tỉnh dậy giữa chừng, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.
Lúc hắn tỉnh lại, trên giường chỉ còn mỗi một mình, đối diện là một con chim đứng trên kệ đang ngoẹo đầu nhìn hắn đắm đuối.
Tạ Xu kéo chăn ra, xác định quần áo mình không bị ai động vào.
-
Sau khi con đại gia hỏa kia rời đi thì thuyền mới bắt đầu xuất phát lại lần nữa.
Tạ Xu an tĩnh dưỡng thương, sau ngày đó, Sơ Tranh ban đêm sẽ đều ôm hắn đi ngủ, nhiều lắm cũng chỉ là hôn lên trán hắn, không tiếp tục động tay động chân làm mấy chuyện chạm đến giới hạn của hắn nữa.
Hai ngày đầu tiên Diêu Dạ đến đổi thuốc cho Tạ Xu, sau đó đều là Sơ Tranh tự tay đổi cho hắn.
Lúc đầu Tạ Xu còn không cảm thấy đau đớn, bởi Mộ Dung Sách đã dùng loại thuốc đặc biệt bôi lên vết thương, hắn có thể đi lại mà chẳng cảm giác được gì.
Hắn không biết mục đích của Mộ Dung Sách làm vậy để làm gì, nhưng chắc chắn không phải là muốn hắn sống tốt........
Thế nhưng bây giờ thuốc đã mất hiệu lực, từng cơn đau thấu xương ập đến.
Đặc biệt vào ban đêm.
Miệng vết thương như có thứ gì đó thắt lại, đau đến không thể ngủ nổi.
"Ngươi làm gì vậy?" Lật qua lật lại như bánh rán làm gì? Ngươi không ngủ nhưng bổn cô nương còn muốn ngủ đấy! Lại còn không cho ta hôn!
Tạ Xu cắn răng gắng nhịn không lên tiếng.
Sơ Tranh vuốt mồ hôi trên mặt hắn: "Sao thế?"
"Không sao, làm ồn đến Quân cô nương là lỗi của ta rồi." Tạ Xu nói: "Để ta xuống dưới nằm."
Sơ Tranh kéo hắn trở về: "Có phải không thoải mái chỗ nào không?"
"Không có."
Sơ Tranh xích lại gần hắn: "Không nói thì ta sẽ hôn ngươi." Đừng nói đừng nói đừng nói đi mà.
Hơi thở nóng rực của nữ tử phun tới, Tạ Xung bỗng nhiên cứng đờ.
".... Vết thương... đau."
"Không phải bị thương từ trước rồi sao?" Nhiều ngày trôi qua vậy rồi mà có thấy hắn đau đớn gì đâu, sao bây giờ miệng vết thương đã bắt đầu khép lại thì đau?
Tạ Xu đứng dậy: "Ta xuống dưới......."
Sơ Tranh kéo hắn trở về, bàn tay rơi trên đầu gối hắn, Huyền khí ôn hòa bao trùm lên hai chân hắn, cơn đau dần dần lui đi.
Diêu Dạ nói cách này có thể làm giảm đau đớn.
Những ngày này Tạ Xu vẫn luôn mồm kêu không đau, Sơ Tranh còn tưởng rằng không cần dùng cách này nữa chứ.
"Đau thì nói với ta." Sơ Tranh vỗ nhẹ lên bả vai hắn trấn an.
Tạ Xu không lên tiếng, mặt dán vào ngực cô, bên tai đều là tiếng tim đập của cô.
-
Vết thương của Tạ Xu khép lại dẫn đến đau đớn, chờ đến khi khép lại hoàn toàn thì không còn đau như vậy nữa.
Bây giờ Tạ Xu đã có thể xuống giường đi lại.
Đến lúc đổi thuốc, Tạ Xu nói để mình tự làm.
"Có thể tự mình bôi thuốc chưa?"
"Ừ." Tạ Xu gật đầu.
"Vậy tự làm đi." Sơ Tranh chồng thuốc thành một đống nhỏ xuống bên cạnh hắn.
"........"
Tạ Xu không biết cuối cùng là nàng quan tâm hắn hay là không quan tâm hắn nữa, đôi khi thấy nàng chăm sóc mình rất tỉ mỉ, nhưng có đôi khi lại cảm thấy nàng chẳng thèm để ý gì.
Tạ Xu đành tự thân vận động bôi thuốc.
Diêu Dạ đưa khá nhiều chai lọ, mấy loại thuốc này đều là thuốc bôi ngoài da và thuốc sắc lên uống, tất cả đều được Sơ Tranh chất thành một đống.
Ngón tay Tạ Xu lướt qua một bình sứ, có hơi chần chừ.
Thuốc uống là cái nào......
Hình như là bình màu xanh lục, nhưng sao lại có tận hai cái bình màu xanh lục...
Hắn ngước mắt lên ngó vào gian phòng, không biết Sơ Tranh đã rời đi từ lúc nào.
Tạ Xu chỉ có thể tùy ý chọn thử một loại, thuốc bôi ngoài da đều là thuốc cao, còn đan dược chắc là để ăn.
-
Sơ Tranh xuống dưới hỏi xem bao lâu nữa mới đến nơi, Hắc Lục nói nhanh nhất thì còn 5-6 ngày nữa, nếu thời tiết không tốt thì có thể lâu hơn một chút.
Cô quay lại trên tầng, trên đường đi còn gặp phải Diêu Dạ nên bị trì hoãn một hồi, trở về phòng thì đã là lúc lâu sau.
Tạ Xu đang quấn mình kín mít trong chăn, chỉ nhô lên một đống nhỏ.
"Ta mang cho ngươi chút đồ ăn."
Tạ Xu không có phản ứng.
Sơ Tranh kéo chăn xuống: "Tạ Xu."
Không kéo chăn ra được, Sơ Tranh bèn dùng sức túm giật xuống, chiếc chăn trượt ra.
Tạ Xu nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh trên người hắn chảy ròng ròng, gương mặt đỏ bừng bừng, toàn thân nóng đến dọa người.
Sơ Tranh: "......."
Vừa mới ra ngoài được một lúc sao đã lại thành cái dạng này rồi?!
"Tạ Xu, ngươi sao vậy."
Tạ Xu cắn chặt đôi môi, mơ hồ