Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 159: Tri kỷ


trước sau

Tô Tử Ngưng trầm mặc hồi lâu, hồi tưởng lại vị bằng hữu năm đó vẫn luôn cười đến sảng khoái, biết rõ tính cách của hắn, nàng đại khái có thể đoán được, Tu Di sau khi đem hài tử giao cho Tần gia, liền từ đó vô tung vô ảnh. Thẳng đến vài vạn năm sau nàng tại Mai Cốt Chi Địa nhận được truyền thừa của hắn, tất nhiên hắn đã dốc lòng bế quan tu hành, mục đích chính là vì phi thăng.

Chỉ là nhìn trước mắt lão giả dáng vẻ gầy ốm, nàng thực sự không cách nào đem hắn cùng nam tử anh tuấn hào hiệp ngày xưa liên hệ. Tu Di đã phi thăng vì sao lại xuất hiện ở nhân gian, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tần Mặc Hàm đau lòng khó nhịn, nàng quả nhiên thiếu rất nhiều người, thật nhiều ân tình khiến nàng bù đắp như thế nào cũng không nổi.
"Đến bây giờ huynh còn muốn giấu giếm chúng ta sao? Chuyện trước kia ta đều nhớ lại, ta... Ta chỉ là không nghĩ tới huynh còn... Huynh còn sống ở thế gian." Tần Mặc Hàm có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói.
Lão giả thân thể khô gầy có một chút run rẩy, sau một hồi mới buồn bã nói: "Ta đã không phải là người, bây giờ dáng vẻ này người không ra người quỷ không ra quỷ, ta bất quá miễn cưỡng giữ lại một vệt ý thức. Sau khi phi thăng, ta liền hóa thành một cái Pháp Tắc bên trong Thiên Đạo, nhưng là giữ lại được một sợi ý thức."
Năm đó Tần Oản Khanh cùng Tô Tử Thấm đồng thời ngã xuống, để hắn đau đến không muốn sống, biết được mọi chuyện đều do một cái Thiên Đạo Pháp Tắc có bản thân ý thức gây ra, lại biết được kết cục của phi thăng trên đại lục này chính là cái gì, hắn càng là vừa giận vừa hận.
Hắn hiểu rõ phi thăng có thể sẽ bị Pháp Tắc kia nuốt chửng, nhưng hắn không cam tâm nhìn Tần Oản Khanh cùng Tô Tử Thấm chết oan, cho nên hắn mang hài tử của hai nàng giao phó lại cho Tần gia, biết được hài tử hết thảy mạnh khỏe, hắn liền đi xa khổ tu.
Vạn năm đảo mắt đã qua, thẳng đến hắn biết được hai nàng lần nữa luân hồi, nhưng hắn phát hiện quá muộn, chỉ có thể nhìn các nàng đi vào tuyệt cảnh, mà chuyện này cũng càng thêm kiên định quyết tâm phi thăng của hắn.
Các nàng bị Pháp Tắc thao túng tính toán, nhưng không người có thể chống đỡ, chỉ bằng vào hai nàng không ngừng tân sinh luân hồi, kết cục vẫn chỉ là cái chết, cho nên trước khi đại chiến xảy ra, hắn thành công vượt qua Độ Kiếp đỉnh phong, phi thăng đắc đạo.
Thật sự hắn liền gặp cái Pháp Tắc kia, cũng tự mình xác nhận cái gọi là 'Phi thăng đắc đạo' chỉ là một giấc mộng đẹp, bởi vì sau khi phi thăng cũng không phải thoát khỏi tam giới luân hồi, mà là hóa thành một trong vô số Pháp Tắc thuộc về Thiên Đạo, đích thực vĩnh viễn đồng thọ cùng trời đất, nhưng cũng liền không còn tự do cùng ý thức, mất đi bản thể chính mình.
Hãm hại Tần Oản Khanh chính là một cái Pháp Tắc dị loại, Nó sau khi hóa thành Pháp Tắc cũng không triệt để mất đi ý thức, thậm chí có chính mình tư dục, Nó ý đồ không ngừng thôn phệ hạ giới phi thăng giả, để lớn mạnh cùng duy trì mình lực lượng, mưu toan từng bước triệt để khống chế Thiên Đạo.
Thế nhưng từ khi thiên địa sinh ra liền tồn tại một phương Thiên Đạo, làm sao để Nó tùy tiện rung chuyển. Thiên Đạo dù không có bản thân ý thức, lại có nghiêm khắc trói buộc cùng quy củ, một khi có dị loại xuất hiện, Thiên Đạo tự nhiên tiến hành xóa bỏ, cho nên Pháp Tắc kia sức mạnh không ngừng bị tiêu hao, cũng liền vội vàng muốn thu hoạch được càng lớn lực lượng.
Mà lúc ấy, Tần Oản Khanh là một tu tiên giả có luân hồi chi lực, thiên phú trác tuyệt, để Nó đau khổ nhìn chằm chằm cả ngàn năm.
Mắt thấy nàng từng bước một vấn đỉnh, khoảng cách phi thăng chỉ cách một bước chân, nhưng bởi vì yêu thích một cái Thánh Liên huyễn hóa thành người, không tiếc phong ấn cảnh giới của mình, từ bỏ phi thăng. Vô luận Nó làm sao bày bố, các nàng vẫn không chút dao động, ngược lại coi trời bằng vung, nghịch thiên sinh con!
Dưới cơn nóng giận, Nó liền nhân lúc Tô Tử Thấm hao phí nửa đời tu vi sinh hài tử, hạ xuống Thiên Phạt giết chết nàng, Tô Tử Thấm vừa chết, Tần Oản Khanh tự nhiên không còn lý do lưu tại nhân gian.
Thế nhưng Nó đã đánh giá thấp Tần Oản Khanh thân mang sức mạnh luân hồi, nàng đang lúc phi thăng liền nhìn thấu được Thiên Đạo, càng hiểu rõ Nó tồn tại, lập tức cưỡng ép kết thúc độ kiếp, khiến Nó bất đắc dĩ phải nhịn đau giết nàng. Thế nhưng để Nó căm tức chính là, Thiên Đạo quy tắc vậy mà ngăn cản nó xóa bỏ hồn phách hai nàng, để các nàng vào luân hồi.
Về sau Nó mới hiểu, Tần Oản Khanh có được luân hồi chi lực, chính là Thiên Đạo vì muốn tiêu trừ Nó mà ban cho nàng, chỉ cần nàng tiếp tục trưởng thành, một ngày nào đó nàng liền có thể nhớ lại chuyện kiếp trước, vậy hết thảy âm mưu của Nó tất nhiên bại lộ. Một khi Nó bị nhìn thấu, Tu Chân Giới sẽ không người còn muốn phi thăng, nó cũng liền không còn năng lượng bổ sung, cho nên nó cùng các nàng ăn thua đủ.
Nguyên bản tại đời thứ hai của các nàng, Nó có thể hoàn toàn đắc thủ, lại bị Tu Di xáo trộn kế hoạch. Trước âm mưu của Nó, Tu Du từ lâu đã có phòng bị, mà kia vạn năm chấp niệm để hắn hóa thân thành Pháp Tắc cũng có ý thức của mình, sau đó hắn liền cùng Nó đánh nhau, vì thế Tô Khinh Chỉ mới có thể tránh khỏi bàn tay của Nó, vạn năm lãng du trong thiên địa.
Dưới sự âm thầm trợ giúp của Tu Di, Tô Khinh Chỉ nghịch thiên cải mệnh để Tô Tử Ngưng sống lại, để Tần Mặc Hàm có cơ hội cùng Tô Tử Ngưng nối lại tiền duyên.
Sau khi Tần Oản Khanh ngã xuống, Nó ngày một khô kiệt, vì vậy không ngừng thôn phệ tân sinh lực lượng, gây xáo trộn tam giới, khiến cho linh khí đại lục ngày càng mỏng manh, người có thể phi thăng kịch liệt giảm bớt, Nó không thể tiếp tục được nữa chỉ có thể bày ra Thông Thiên Trận, rút ra một giới linh lực, tập trung năng lượng để Tu Chân Giới tu sĩ sớm ngày đắc đạo phi thăng.
Tu Di chỉ nói một câu đơn giản, để Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm liền đoán được tiền căn hậu quả, Tu Di sau khi hóa thân Pháp Tắc cũng giữ được ý thức riêng, cho nên hai nàng mới có thể lần lượt tránh thoát ma trảo của Nó, có cơ hội tiếp tục cùng Nó tranh đấu vạn năm.
Tần Mặc Hàm nước mắt lập tức liền không nhịn được, nàng luôn luôn ẩn nhẫn tự chế, rất ít rơi nước mắt, nhất là ngay trước mặt mọi người. Nhưng phần ân tình này nặng tựa ngàn cân, đánh đổi thảm trọng, để nàng thật sự khó có thể chịu đựng: "Huynh... Huynh tội gì phải làm khổ chính mình."
Tu Di nhìn nàng, sau đó cúi đầu xuống mang theo một vệt cười: "Không phải đã nói sao, kẻ sĩ chết vì tri kỷ, ta cả đời phiêu linh cơ khổ, duy chỉ có muội cùng Tử Thấm, để ta cảm thấy chưa từng sống uổng phí vạn năm."
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng trong lòng đều chua xót không thôi, mà Pháp Tắc vừa bị Tu Di chấn nhiếp, bây giờ đã là đập nồi dìm thuyền, lập tức chân trời xuất hiện một đoàn linh lực ngũ sắc, trong đó màu vàng lôi điện không ngừng xuyên qua, nồng đậm uy áp để một đám người cơ hồ hít thở không thông.
"Thái Gia Gia, bảo vệ cẩn thận tộc nhân." Tần Mặc Hàm ngưng thần chờ đợi, dù cho Nó chỉ là một cái Pháp Tắc, thế nhưng Nó đã nuốt chửng biết bao nhiêu cái Pháp Tắc khác, sức mạnh đã đến bực nào không thể lường được, đây vẫn như cũ là một trận đánh ác liệt khó định thắng bại.
Tô Tử Ngưng phun ra một ngụm trọc khí, trong tay Thí Thần Thương tế ra, đột nhiên phát lực trực tiếp lăng không đối mặt cùng Pháp Tắc. Tần Mặc Hàm áo đỏ tung bay, trong nháy mắt lập tức bay lên sóng vai cùng Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng nâng lên đầu thương chỉ vào đoàn kia linh lực cổ quái, lạnh giọng nói: "Hôm nay vốn là ngày thành thân của chúng ta, vậy mà ngươi hết lần này tới lần khác quấy rối, thật khiến người giận sôi!"
Đột nhiên một đạo bạch quang chói mắt thẳng hướng nàng phóng đến, Thí Thần Thương quét ngang, Tinh Lạc cũng vù vù một tiếng mạnh mẽ ngăn trở, Tần Mặc Hàm tóc dài bay lượn, xoay người liên tiếp đánh ra bốn đạo kiếm khí, tại lúc Pháp Tắc đang hốt hoảng né tránh, nàng đã xuất hiện phía trên Nó, một kiếm bổ xuống.
Biết rõ Nó ẩn chứa lôi điện chi lực, Tần Mặc Hàm mỗi chiêu đều bổ ra một đạo kiếm khí, phòng ngừa trực tiếp va chạm cùng Nó, kiếm ý bén nhọn thẳng càn quét chân trời mây trắng, nàng một thân hỉ phục như lửa hòa cùng tơ vàng viền bạc, tốc độ nhanh đến cực hạn, từ dưới nhìn lên liền chỉ thấy nàng như một con phượng hoàng màu đỏ, ở chân trời không ngừng thoáng hiện.
Mà Tô Tử Ngưng đồng dạng nghênh thân mà lên, Thí Thần Thương bổ thiên liệt địa, câu chọn quét ngang ở giữa như cuồng phong bạo vũ, vô số linh lực màu trắng bay vụt qua hai người, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đánh tan từng cái, phòng

ngừa Nó đả thương người bên dưới, đồng thời không ngừng buộc nó rời khỏi địa vực Tần gia.
Tu Di tựa hồ có cách riêng để đối phó Pháp Tắc, thân thể hắn không nhiều khí lực, trong tay đánh ra cỗ ánh sáng nhạt giống hệt như chiêu thức của Nó, tuy là rất phí sức, nhưng hắn phá lệ nắm bắt thời cơ, nhân lúc Nó bị bức hỗn loạn mới đánh tới.
Pháp Tắc kia càng phát ra tiếng sấm sét chói tai, Nó dĩ nhiên phẫn nộ tột đỉnh, sau một tiếng oanh minh, toàn bộ chân trời đột nhiên bị người hung hăng mở ra một vòng xoáy khổng lồ, lực hút mười phần đáng sợ, cuồng phong xoay tròn cắn nuốt vạn vật, Tô Tử Ngưng nắm chặt Thí Thần Thương, định trụ thân thể của mình nhưng vẫn từng chút bị kéo đi qua.
Tần Mặc Hàm biến sắc, cấp tốc ôm lấy eo Tô Tử Ngưng, chỉ cảm thấy cánh tay chịu đựng sức kéo lớn đến đáng sợ, nàng vận khởi khí lực toàn thân mới miễn cưỡng bảo trì không buông ra, thế nhưng lại không cách nào mang Tô Tử Ngưng rời đi.
Tu Di vừa muốn bay lên, lập tức bị Tần Mặc Hàm chặn lại: "Không được qua đây, huynh gánh không được!"
Tu Di bây giờ chỉ là lấy tàn niệm khống chế một cái thân thể già yếu, nơi nào có thể chịu đựng Pháp Tắc phá vỡ không gian ngược dòng. Nó hẳn là cưỡng ép phá vỡ mấy cái thế giới ở giữa cách trở, trong đó chính là vô số thời không riêng phần mình vận hành, thời gian lưu tốc dẫn đến không gian dồn nén, mọi thứ đều đang không ngừng cuồn cuộn vỡ vụn, nếu bị túm vào trong đó sẽ bị mài ép đến không còn gì!
Hai người đau khổ chèo chống, Tu Di cũng chỉ có thể đi đối phó Pháp Tắc, nhưng không có hai người kiềm chế, Tu Di trực tiếp bị sét đánh trúng văng xuống đất, may là được Tần Tùng bay lên tiếp được.
Tần Tùng ống tay áo chấn động, hai tay ở giữa triệu ra một quả cầu linh lực, càng lúc càng lớn, cuối cùng chia ra làm ba, phân ba mặt đánh vào Pháp Tắc. Pháp Tắc cuống quít tránh đi, chỉ là ba đoàn linh lực cấp tốc hòa vào nhau, chấn lên sóng khí ép Nó dạt vào gần vòng xoáy.
Nó hiển nhiên cũng luống cuống, cấp tốc nghĩ phải thoát đi, nhưng Tô Tử Ngưng lại co rụt thân thể đẩy ra Tần Mặc Hàm, nàng trực tiếp hóa thành Hạn Bạt, thẳng bắt lấy một đám mây, linh lực huyễn hóa thành lưới, kéo lấy Nó đột nhiên xoay người một cái, một chưởng vỗ ra.
Pháp Tắc nơi nào ngờ tới nàng sẽ liều mạng đến vậy, lập tức toàn thân Thiên Đạo chi lực đều phóng thích, kinh hoảng muốn đóng lại lỗ hổng kia, thế nhưng mở ra dễ dàng đóng lại rất khó, nó trong nháy mắt liền cùng Tô Tử Ngưng bị kéo tới cửa hang.
Tần Mặc Hàm toàn thân phát lạnh, thân thể vừa bị Tô Tử Ngưng vỗ ra lập tức mạnh mẽ trụ lại, đồng thời đem lĩnh vực trải ra đến cực hạn, nhanh như chớp bao bọc lấy Tô Tử Ngưng đang ngã vào vòng xoáy, trên thân linh lực toàn bộ trút xuống!
Tần Tùng cũng hai tay đem linh lực đánh vào, mượn Pháp Tắc một lần cuối cùng giãy giụa, ngạnh sinh sinh đem cửa hang phong bế, mà Tô Tử Ngưng được Tần Mặc Hàm lĩnh vực mang theo hiểm hiểm kéo ra, Pháp Tắc điên cuồng bám víu lấy cửa hang, miễn cưỡng rút ra một sợi Pháp Tắc nguyên hình chạy trở về, lại bị một đạo lôi kiếp màu vàng từ trời mạnh mẽ bổ xuống, trong nháy mắt Nó liền bị thôn phệ vô ảnh.
Đạo lôi kiếp kia tới quá nhanh, không có người nào kịp phản ứng.
Mà Tần Mặc Hàm bị luân hồi chi lực cuồng bạo phản phệ, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị người xoắn nát, sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, kém chút ngất đi.
Tô Tử Ngưng đồng dạng không dễ chịu, bị lĩnh vực Tần Mặc Hàm đè ép đến muốn tắt thở, nhưng tốt xấu bảo vệ được mạng, nhịn xuống một ngụm máu đuổi tới ôm chặt Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm giờ phút này nói không nên lời, mà Nhạc Phồn các nàng nhịn không được chạy tới, thấy tình cảnh này Bạch Liễm tranh thủ thời gian móc ra một viên đan dược đút cho Tần Mặc Hàm, lại cho Tô Tử Ngưng một viên.
Tô Tử Ngưng nơi nào có tâm tư ăn, ôm Tần Mặc Hàm gấp đến độ khóe mắt đỏ lên, linh lực cấp tốc thăm dò vào trong cơ thể nàng, phát giác được gân mạch tạng phủ của nàng không một chỗ hoàn hảo, chỉ có thể tranh thủ thời gian tan dược lực chữa thương cho nàng.
Tần Mặc Hàm nửa ngày mới hồi thần, ho khan vài tiếng trầm mặc nhìn Tô Tử Ngưng, trong mắt có chút lạnh giận, sắc mặt dù tái nhợt vẫn như cũ lạnh đến kịch liệt.
Tô Tử Ngưng há to miệng, không dám nhiều lời, thế nhưng lại cảm thấy ủy khuất, nắm tay của nàng thấp giọng nói: "Chúng ta hôm nay thành thân, nàng đừng hung dữ như vậy được không?"
Một nhóm người nóng ruột xung quanh nghe được lời nàng, lập tức dở khóc dở cười.
Tần Mặc Hàm nghiêm mặt cuối cùng bị nàng dáng vẻ ủy khuất làm cho bất đắc dĩ, điểm điểm vào cái trán của nàng: "Nàng còn nhớ rõ hôm nay thành thân, như vậy lỗ mãng, nếu có chuyện gì, ta cùng ai thành thân đây? Nàng còn dám ủy khuất sao?"
Tô Tử Ngưng liên tục nhận sai: "Là ta không tốt, quá lỗ mãng. Ta chỉ là... Chỉ là chán ghét cái kia buồn nôn gia hỏa, thật vất vả chúng ta mới thành thân, nó lại tới quấy rối."
"Nàng vừa rồi như vậy, là muốn đồng quy vu tận..."
"Ta tin nàng có thể cứu ta." Tô Tử Ngưng trầm thấp một câu để Tần Mặc Hàm lập tức ngừng trách cứ.
"Nhưng ta lại không nghĩ rằng hại nàng bị thương nặng thế này." Tô Tử Ngưng có chút ảo não.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng trong mắt tràn đầy hối hận, thở dài: "Ta không sao."
Chung quanh một đám người đều an tĩnh chờ các nàng, Tần Mặc Hàm cũng không nói thêm nữa, lôi kéo Tô Tử Ngưng đứng lên nhìn về phía chân trời, trên cao đã khôi phục một mảnh thanh minh.
"Ta không biết tại sao lại có kết cục như vậy, nhưng ngài là Thiên Đạo, có quy tắc của chính mình, ta không muốn phi thăng, cho nên vô luận thế nào, ta cũng sẽ không đi đến một bước kia. Pháp Tắc hoàn thiện, chỉ dựa vào kế tục bổ sung là không đủ, dù sao nếu lại xuất hiện một cái 'Nó', tam giới cũng sẽ bị phá hủy không sai biệt lắm."
Nàng vừa dứt lời, chân trời đang yên tĩnh lại truyền đến một tiếng trầm thấp oanh minh, sau đó từng chữ lớn kim sắc óng ánh, không ngừng hiển hiện trước mắt mọi người.
Đạo pháp tự nhiên, vạn vật ứng vận mà sinh, đắc đạo phi thăng chính là Đại Thừa, tựu thành Pháp Tắc chính là đại thiện, đạo thành thì viên mãn, tự có ngày trở lại, thoát xác mà đăng tiên.
Mấy người Tần Tùng chỉ biết đắc đạo sẽ thoát ly Thiên Đạo khống chế, lại không biết nguyên bản phi thăng chính là hóa thành Pháp Tắc, bởi vậy nhìn không hiểu rõ là ý gì.
Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm nhìn hồi lâu, cuối cùng cung kính quỳ xuống, mấy người Tu Di cũng phủ phục mà quỳ. Cho nên, tu tiên giả đắc đạo phi thăng vẫn có ngày trở lại, Tu Di cũng sẽ có ngày trở lại!
Tần Tùng dù có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng thấy cảnh này cũng thoáng an lòng, nhìn chữ kia dần dần tan biến, cười nói: "Thứ đeo bám các con ba kiếp, giờ đây đã bị diệt?"
Tần Mặc Hàm mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Tần Tùng vung tay lên: "Tất cả mọi người trở về, tiếp tục nghi lễ, không nên chậm trễ giờ lành!"
Hai người sững sờ, tranh thủ thời gian nhìn nhìn mình hỉ phục, may mắn không có bẩn không có loạn, động tác giống hệt nhau để xung quanh mấy người cười vang.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Vũ Trực: Ủy khuất, ngày thành thân, thê tử liền hung ta.
Tần Tiểu Chủ Tử: Ta sẽ không hung nàng, đêm động phòng hoa chúc, ta sẽ rất yêu thương nàng.
Tô Vũ Trực:... Hôn lễ bị náo loạn, động phòng hẳn là có thể an nhiên tiến hành đi.
Tần Tiểu Chủ Tử: Vạn nhất bị náo loạn?
Tô Vũ Trực: Ngăn cản ta lái xe, ta đem hắn chẻ thành bánh xe!
Ngoài phòng đám người: Còn nháo động phòng sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện