Chuyện Pháp Tắc giải quyết lại ngoài ý muốn thuận lợi, đại khái chính Thiên Đạo đã bị buộc không xuất thủ không được, vừa rồi một đạo lôi kiếp cùng mấy chữ vàng kia xuất hiện, chứng minh Thiên Đạo không còn cố định tại quy tắc cứng nhắc, mà bắt đầu có ý thức duy trì toàn bộ thế giới vận hành.
Nhưng Tần Mặc Hàm không cách nào kết luận là tốt hay xấu, dù sao Thiên Đạo có ý thức riêng sẽ ảnh hưởng đến công chính tuyệt đối, trên lý thuyết đã không còn chuẩn mực nữa. Tạm thời đem những suy tư này ép xuống, nàng quay đầu nhìn tân nương bên cạnh, hôm nay thành thân mới là đại sự của nàng.
Lễ đối bái của hai nàng còn chưa xong, Tần Tùng giờ phút này cũng mất ngày xưa nghiêm túc, trong tiếng nói đều không che giấu được hài lòng: "Tân nương đối bái!"
Hai người đứng vững, lần nữa khom lưng đối bái, Tần Mặc Hàm ngồi dậy nhìn Tô Tử Ngưng, chậm rãi thở ra một hơi, mắt trong mang theo may mắn cùng hoan hỉ.
Tô Tử Ngưng nhìn nàng đồng dạng không chớp mắt, vừa rồi trải qua một trận hiểm tử hoàn sinh thật giống như giấc mộng, một tia sầu lo khủng hoảng còn sót lại, giờ phút này đều bị niềm vui kết thành đạo lữ lấn át đi.
Nàng hoảng hốt nghĩ, người trước mắt đẹp đến khiến nàng si mê, từ giờ khắc này chính là thê tử của nàng, vô luận ngày sao có chuyện gì xảy ra cũng không thể phân ly, các nàng vùng vẫy tam thế rốt cục có kết quả.
Loại thỏa mãn xuất phát từ đáy lòng từng chút tràn ngập trong tim, sau đó lại nhịn không được tuôn ra một mảnh đau nhức, Tần Oản Khanh cùng Tô Tử Thấm, Tần Chiêu Mặc cùng Tô Khinh Chỉ, nhưng vĩnh viễn bỏ lỡ lẫn nhau, loại đau nhức sinh ly tử biệt, loại tuyệt vọng vì yêu nhau nhưng không cách nào ở bên nhau, so với hạnh phúc hôm nay, càng làm cho ánh mắt của nàng ẩm ướt.
Không ai so Tần Mặc Hàm càng có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này, nhìn xem trong mắt nàng hiện ra óng ánh, Tần Mặc Hàm cái mũi cũng mỏi nhừ, không quản được trước mắt bao người, tiến lên một bước đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, phía dưới một nhóm đệ tử trẻ tuổi ồn ào cười, để Tô Tử Ngưng có chút nóng mặt.
Nghi thức đã kết thúc, giờ phút này sắc trời còn sớm, tiếp theo chính là hai tân nương cùng nhau mời rượu, tân khách đang ngồi đều vui mừng.
Phía trước sảnh đã sớm chuẩn bị tốt tiệc rượu, Tần Bách Xuyên, Lạc Uyên, Tiêu Hiên đã an tọa trên ghế lớn, vừa uống linh tửu vừa nhìn người trẻ tuổi đùa vui ồn ào.
Bực này ngày đại hỉ, Côn Côn đương nhiên sẽ không vắng mặt, Thánh Liên cũng vội vàng tham gia náo nhiệt. Côn Côn trên đầu đỉnh lấy Thánh Liên, không biết bị ai buộc vào lụa đỏ, đánh thành một hồng kết treo ở trước bụng, nhìn có chút buồn cười. Nó vẫn luôn thích náo nhiệt, nhiều người như vậy, lại có mỹ tửu mỹ thực, nó một khắc cũng không chịu ngồi yên, vui vẻ chạy tới nũng nịu bên Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, chọc cho hai nàng nhịn không được bật cười.
Tô Tử Ngưng bưng lấy Tiểu Bàn Ngư, lôi kéo dải lụa đỏ trên bụng nó, cười nói: "Ai mang cho ngươi đóa hoa xinh đẹp như vậy, thật giống tân lang thành thân."
Côn Côn lắc lắc cái đuôi tìm nửa ngày, cũng không thấy được Lưu Tô, lẩm bẩm kêu vài câu, còn gương bụng cho các nàng nhìn rõ hồng kết, mười phần đỏm dáng hỏi các nàng có đẹp hay không.
Tần Mặc Hàm bật cười, nghiêm túc đánh giá Côn Côn, còn giúp nó chỉnh hồng kết lại ngay ngắn: "Nhìn rất đẹp, rất tuấn tú."
Côn Côn vừa lòng thỏa ý bốn phía đi tìm đồ ăn, lúc đầu màu lam Tiểu Bàn Ngư liền rất dễ thấy, giờ phút này mang theo hồng kết càng thêm bắt mắt, người Tần gia đều biết Tiểu Chủ Tử có cái đáng yêu linh sủng, thấy nó lại gần đều tranh thủ đút đồ ăn ngon cho nó, để nó rất là vui vẻ.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng mỗi người cầm ly rượu đến trước các vị trưởng bối, hai người nhìn nhau, liền khom lưng quỳ xuống.
Tần Tùng sững sờ, vội mở miệng nói: "Các con làm gì, mau đứng dậy."
Tần Mặc Hàm không đứng dậy, chỉ là nói khẽ: "Thái Gia Gia, Gia Gia, cha, nương, Hàm Nhi tùy hứng, qua nhiều năm như vậy để các ngài vẫn vì ta bận tâm lo lắng, cũng một mực dung túng yêu thương ta. Hôn sự của ta cùng Tử Ngưng, trong mắt người khác là chuyện hoang đường, thế nhưng các ngài vẫn nguyện ý thay chúng ta làm chủ, đa tạ các ngài."
Tô Tử Ngưng cũng là chân thành nói: "Tử Ngưng cũng muốn tạ ơn các vị, nguyện ý để ta cùng Mặc Hàm ở bên nhau, bất luận ta là Tô Tử Ngưng lặng lẽ vô danh, hay là Ma Đế người người thóa mạ sợ hãi, các ngài đều chưa từng chán ghét mà vứt bỏ ta. Lúc trước Tử Ngưng đối với Gia Gia vô lễ, vẫn không có dịp tạ lỗi, mong Gia Gia thứ tội."
Mấy vị trưởng bối lập tức trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Tần Bách Xuyên xưa nay cảm tính, đỏ ngầu cả mắt, lắc đầu: "Đều nói ngốc gì đó, các con khổ cực chúng ta đều biết, rất nhiều kiếp nạn đều dựa vào chính các con vượt qua, Gia Gia thật sự hổ thẹn. Các con chưa từng để Tần gia thất vọng, cho dù tràng hôn sự này, đều là sự kiêu ngạo của chúng ta, chỉ mong các con về sau hảo hảo, có thể hạnh phúc, mọi thứ đều đáng giá. Mau đứng lên đi."
Hai nàng được nâng lên, trong mắt đều ngấn lệ. Tần Tùng ở một bên cũng đỏ mắt, thế nhưng thân là Thái Gia Gia tự nhiên không thể mất mặt, lập tức cố kìm nén, nghiêm túc nói: "Ngày đại hỉ phải thật vui vẻ, sao có thể khóc sướt mướt."
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng ngầm hiểu lẫn nhau, cười đáp ứng, Tần Bách Xuyên lầm bầm một câu: "Ngày đại hỉ cũng không cần nghiêm túc như vậy."
Tần Tùng lông mày nhíu lại: "Hỗn tiểu tử, nói cái gì?"
Tần Bách Xuyên đều hơn tám trăm tuổi, thân là đương gia, thật nhiều năm không nghe thấy phụ thân như vậy tùy tính gọi hắn hỗn tiểu tử, cảnh tượng này quả thực một lời khó nói hết, lập tức cảm thấy già mất hết mặt mũi, quay đầu lúng túng uống rượu.
Tần Chỉ Đình muốn cười không dám cười, chỉ có thể giả vờ cùng Nhan Khuynh tán gẫu, mấy người khác cũng nhịn xuống rất vất vả.
Lạc Uyên ngồi ở kia ánh mắt từ ái nhìn hai nàng, lúc các nàng tiến đến, cảm khái nói: "Vi sư năm đó đã cảm thấy con về sau nhất định sẽ khiến ta hãnh diện không thôi, sự thật chứng minh, vi sư một chút cũng không nghĩ sai, nha đầu tốt, so ta còn lợi hại rất nhiều."
Tựa hồ đã lâu không gặp Lạc Uyên, trên người hắn đến khí tức so với trước đó càng phát ra trầm thấp, cái kia trong trí nhớ lão ngoan đồng dạng sư tôn, bị mài đi mất rất nhiều thoải mái tùy ý, cũng có chút già nua rồi.
Tần Mặc Hàm yết hầu hơi nghẹn, nửa ngày mới nói ra một câu: "Sư tôn."
Lạc Uyên làm sao không biết tâm tư của nàng, cởi mở cười cười: "Vi sư rất tốt, chuyện lớn như vậy đều được đồ đệ ngoan của ta giải quyết, ta cũng có thể thở phào, Thái Gia Gia của con nói rất đúng, ngày đại hỉ không được khóc, tiểu nha đầu, con nhưng phải dỗ dành Mặc Hàm."
Tô Tử Ngưng trong lòng cũng một trận khổ sở, khẽ gật đầu: "Được, con sẽ dỗ nàng thật tốt."
Tần Mặc Hàm sắc mặt đỏ lên, khẽ liếc nàng một cái, để Tô Tử Ngưng ý cười thoáng ngưng trệ, vụng trộm quay đầu chỗ khác.
Nàng ánh mắt cũng không có thu hồi lại, mà là nhìn Tu Di đang ngồi cạnh Nhạc Phồn, giờ phút này hắn đã đổi một thân mũ trùm màu xám, yên tĩnh ngồi ở kia, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm ngồi đối diện cùng hắn tán gẫu.
Tần Mặc Hàm tự nhiên cũng nhìn thấy, hai người thu ý cười, chậm rãi đi tới, Tu Di khẽ ngẩng đẩu lên, sau đó duỗi ra tay khô héo phủ xuống mũ trùm, che kín một chút, mới cầm lên ly rượu: "Chúc mừng."
Tần Mặc Hàm không có nâng ly, mà chậm rãi cùng Tô Tử Ngưng ngồi xuống bên cạnh hắn. Tô Tử Ngưng ăn ý cầm bầu rượu rót cho hắn một ly đầy, lại cho mình cùng Tần Mặc Hàm đổ đầy: "Chúng ta rất lâu không có cùng nhau uống rượu."
Tu Di bàn tay khẽ rung động, sau đó khàn giọng ứng tiếng.
Đôi mắt đục ngầu của hắn nhìn Tô Tử Ngưng rót rượu, trong đầu liền nhớ tới năm đó lúc ba người bọn họ trùng phùng, cũng giống như thế này, Tử Thấm luôn ngậm cười mà rót rượu, Oản Khanh liền một bên nhu hòa nhìn xem, một cái mềm mại đáng yêu, một cái thanh nhã xuất trần, ba người uống say một phen, tán gẫu chuyện trời nam biển bắc, liền cảm thấy có thể như vậy qua cả đời.
Hắn yên lặng nhìn các nàng hạnh phúc, dằn xuống tâm tư trong lòng, cam nguyện làm một người tri kỷ. Hắn biết rõ tình cảm giữa các nàng, cũng hiểu rõ một nữ tử cường đại như Tần Oản Khanh, không phải người hắn có thể mơ ước.
Năm đó hắn