Tô Tử Ngưng cố gắng ngẩng đầu lên, trong tầm mắt có thể nhìn thấy đôi giày trắng tinh của Lâm Khinh Trần đang không ngừng xê dịch qua lại, rất hiển nhiên, loại trạng thái này cho thấy nàng ta giờ phút này dường như đang do dự. Trong lòng nàng có chút giễu cợt, trừng phạt nàng thôi mà, nữ nhân này còn phải suy nghĩ nhiều sao.
Hiện tại trong lòng Tần Mặc hàm đang không ngừng giãy giụa, lý trí nói cho nàng hẳn là nên hành động dựa theo kịch bản, ít nhất không nên ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn thấy nữ hài trọng thương gầy yếu ngã trên mặt đất, nếu muốn nàng không quản, quả thực nàng làm không được.
Khẽ nhíu mày, trong lòng nàng rất loạn, nàng không biết mình còn có thể trở về hay không, cũng không biết Lâm Khinh Trần nguyên bản đã đi đến nơi nào, ở thế giới cổ quái không bình thường này, liệu bọn họ có nhìn ra nàng chỉ là một kẻ ngoại lai hay không.
Mím môi đi tới đi lui mấy bước, nhìn thấy dưới người Tô Tử Ngưng đọng một vũng máu, nàng quả thực nhịn không nổi nữa, ngồi xổm người xuống thấp giọng nói: "Ngươi thế nào rồi?"
Tô Tử Ngưng vừa nghe liền sững sờ, giọng điệu này không gnờ lại lộ ra chút quan tâm, chỉ là nàng vẫn nhớ rõ Lâm Khinh Trần chán ghét nàng như thế nào. Đời trước chỉ vì rất nhiều người yêu thích nàng mà nhìn nàng nhiều một chút, lên tiếng bảo vệ nàng mấy câu, cho đến lúc Tô Nhạc đẩy nàng làm dê thế tội, Lâm Khinh Trần vì chút ghen tị ấy, liền ra tay hết sức tàn nhẫn, thẳng tay phế đi đan điền của nàng, để rồi sau đó suốt mười mấy năm trời, nàng chỉ có thể giãy giụa mà sống.
Nghĩ đến đây đôi mắt Tô Tử Ngưng âm thầm chìm xuống, chẳng qua là trong nháy mắt, nàng liền đổi lại bộ dáng nhu nhược đáng thương, gắng sức ngẩng đầu nhìn Tần Mặc Hàm, yếu ớt nói: "Là ta làm sai, hại ngươi bị thương như vậy, ngươi muốn trừng phạt thế nào cũng được, ta không dám nhiều lời."
Nàng sợ hãi nhìn Tần Mặc Hàm, kiếp trước nàng quen biết Lâm Khinh Trần nên cũng hiểu một chút tâm lý của người này, chỉ có yếu thế mới có thể làm cho nàng ta hạ thủ lưu tình. Chỉ là lúc ngẩng đầu lên, lại thấy rõ ràng trên gương mặt lạnh lẽo kia hiện lên một tia chấn kinh, lập tức một đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, khiến cho trong lòng nàng có chút mơ hồ khó hiểu.
Giờ phút này hai tay Tần Mặc Hàm siết chặt, thiếu chút nữa nhịn không được bước nhanh về phía trước. Gương mặt trước mắt rất là trẻ trung, mang theo một chút vết máu, tái nhợt gầy yếu, nhưng như cũ không giấu được cổ mị hoặc trên khóe mắt chân mày, trong con ngươi không chỉ có nỗi sợ hãi vô tội mà còn chứa đựng sự thanh khiết trong suốt đến cực hạn.
Đây là gương mặt mà Tần Mặc Hàm không thể nào quên, bởi vì đây chính là người trong mơ nàng đã gặp mười mấy năm nay, đã sớm khắc cốt ghi tâm, là Chấp Mặc! Trên đời này người giống người rất nhiều, nhưng nàng tuyệt đối không thể nhận lầm bất kỳ người nào khác thành Chấp Mặc được, đôi mắt kia, cổ phong tình kia, cho dù bị ngây ngô e dè che giấu vẫn như cũ lộ ra, để cho Tần Mặc Hàm quen thuộc đến tận xương tủy. Cộng thêm những năng lực mà Chấp Mặc từng thể hiện ra, như vậy thế giới này không thể nghi ngờ gì nữa, chính là nơi Chấp Mặc nói sẽ mang nàng đi, là thật!
Trong đầu hết thảy lặp tức trở nên hỗn loạn, Chấp Mặc làm sao biến thành Tô Tử Ngưng? Nữ hài trước mắt rõ ràng khác biệt với nữ nhân ôn nhu âm thầm bồi tiếp mình lớn lên, nếu là nàng mang mình tới, tại sao nàng biến thành như vậy? Mặc dù trong lòng Tần Mặc Hàm có vô số nghi ngờ muốn hiểu rõ, trước đó đã cảm thấy đau lòng cho nữ hài này, bây giờ còn biết đối phương rất có thể là Chấp Mặc lúc nhỏ, nàng không cách nào kìm nén được.
Nhưng là...vừa tiến thêm một bước, nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc này của mình. Nếu như nàng đột nhiên thay đổi lời nói cử chỉ của mình, Tô Tử Ngưng sẽ có phản ứng gì, người của Tô gia sẽ như thế nào? Trong nháy mắt suy nghĩ của nàng xoay chuyển thật nhanh, nàng hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn cố tỏ ra lãnh đạm vô tình, nhàn nhạt nói: "Há miệng."
Tô Tử Ngưng cứng đơ người lại, không hiểu rõ ý tứ nàng, Tần Mặc Hàm lặp lại một lần nữa: "Há miệng."
Tô Tử Ngưng không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng sợ nếu không vâng lời nàng hậu quả càng nghiêm trọng hơn, nên cố gắng há miệng ra.
Người trước mắt nhẹ cúi xuống, gương mặt xinh đẹp kề sát lại, thần sắc trong mắt có chút kiềm chế. Một khắc sau, nàng nhanh chóng đưa tay ra, đem một viên thuốc nhét vào miệng của Tô Tử Ngưng, sau đó lập tức đưa tay chế trụ cằm của nàng, buộc nàng nuốt viên thuốc xuống.
Tô Tử Ngưng mặt liền biến sắc, có chút bối rối nhìn Tần Mặc Hàm. Ánh mắt Tần Mặc Hàm có chút tránh né, thấp giọng nói: "Yên tâm, không phải lập tức muốn mạng của ngươi, chẳng qua là nếu ngươi dám phạm ta, chỉ cần ta điều khiển nó sẽ khiến ngươi chịu nỗi khổ không cách nào tả được. Về sau ta còn có việc muốn ngươi làm cho ta, ngươi chỉ cần ngoan một chút, ta có thể bỏ qua cho ngươi."
Trong sách có đơn giản đề cập qua một câu, sở dĩ Lâm Khinh Trần khách khí với người Tô gia như vậy, chỉ vì chí bảo gia truyền của Tô gia, Tụ Hồn Đăng, trong truyền thuyết có thể hợp lại hồn phách của người bị thần hồn câu diệt. Vừa lúc mẫu thân của Lâm Khinh Trần năm ngoái bị người làm hại, chỉ còn lại một tia hồn phách. Mới vừa rồi Tần Mặc Hàm đột nhiên nhớ tới, liền mau chóng lừa gạt Tô Tử Ngưng một chút ở mặt ngoài.
Tô Tử Ngưng run run đáp ứng, trong mắt tràn ngập nước mắt, hiển nhiên là một tiểu cô nương bị dọa sợ. Thấy thế trong lòng Tần Mặc Hàm vừa thấy đau, vừa chột dạ. Mím môi một cái, nàng ngồi xổm người xuống, thấp giọng nói: "Cởi quần áo."
Thứ nàng vừa đút cho Tô Tử Ngưng ăn cũng không phải thuốc độc gì mà chính là thuốc chữa thương do Lâm Tiêu mang đến. Tổn thương do Thiên giai linh khí gây ra đối với Lâm Khinh Thần vừa mới Trúc Cơ mà nói là trí mạng, trong nguyên tác Lâm Khinh Thần chính là hôn mê hơn nửa tháng. Cho nên Lâm gia cho đan dược đương nhiên là quý giá, ngoại trừ chữa nội thương còn có tác dụng chữa lành ngoại thương. Vì không để cho Tô Tử Ngưng hoài nghi thuốc nàng cho không phải là thuốc độc, Tần Mặc Hàm còn muốn thoa cho nàng chút dược cao bên ngoài.
Giờ phút này Tô Tử ngưng hoàn toàn nghĩ không ra, vì sao Lâm Khinh Trần lại đút cho nàng đan dược, mặc dù nàng không có cách nào dùng linh lực phân biệt, nhưng nháy mắt khi viên thuốc đi vào, mùi hương đó làm sao cũng không giống với thuốc độc. Hiện tại Lâm Khinh Trần lại bắt nàng cởi quần áo, nàng ta rốt cuộc là muốn làm gì? Hướng đi vốn có thể dự đoán từ trước lại hoàn toàn bị xáo trộn, trong lòng Tô tử Ngưng có chút ngưng trọng, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Thấy Tô Tử Ngưng ngây ngốc xuất thần, Tần Mặc Hàm nhìn vết thương đang chảy máu của nàng, liền trực tiếp đưa ta mò về phía đai lưng của Tô Tử Ngưng, ngay tại lúc nàng ấy giãy giụa muốn tránh đi, nàng lãnh đạm nói: "Không cần thụ sủng nhược kinh, nếu thay ta làm việc, cũng không làm trái lời ta, ta đương nhiên sẽ để cho ngươi được tốt."
Tô Tử Ngưng vốn không còn bao nhiêu khí lực nên cũng không cưỡng lại nàng được, huống hồ nàng cũng không dám, đành chịu khuất phục để mặc cho những ngón tay thon dài kia cởi ra đai lưng của mình.
Áo ngoài được cởi ra, lộ ra trung y bị thấm máu bên trong. Tô Nhạc ra tay đánh người đều là dùng roi sắt cắm thêm gai nhọn, quất lên đánh xuống thế nào cũng kéo theo không ít máu thịt. Tần Mặc Hàm cúi đầu, bờ môi mím lại trắng bệch, tình cảm nàng dành cho Chấp Mặc có lẽ không ai có thể trải nghiệm được, đây là người duy nhất nàng không muốn rời xa ở thế giới kia, vừa là thầy vừa là bạn thân thiết, thử hỏi làm sao nàng có thể chịu đựng khi thấy người ấy bị đối xử như vậy.
Cẩn thận cởi ra trung y, vết máu đã khô nên dính chặt vải vóc vào vết thương, Tần Mặc Hàm chau mày, không dám dùng sức, nhè nhẹ đè lại da thịt xung quanh vết thương, chậm rãi cởi ra y phục của Tô Tử Ngưng.
Giờ phút này nàng một lòng