Ta có thể làm sao, nàng nên hiểu được, vô luận trong mộng hay là trong hiện thực, ta đều không nhịn được sự câu dẫn của nàng.
☆☆☆
Cùng Tô Tử Ngưng dính nhau chốc lát, Tần Mặc Hàm lúc này mới đối Văn Nhân Thu gật đầu, nhạt tiếng nói: "Văn Nhân công tử, Vô Tận Hải Vực từ biệt, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi, hạnh ngộ."
Nhắc đến Vô Tận Hải Vực, sắc mặt Văn Nhân Thu có chút chìm, hiển nhiên Tần Mặc Hàm nhắc đến không phải hồi ức tốt đẹp gì, lần hành động kia để Văn Nhân gia hao tổn thảm trọng, liền ngay cả thứ duy nhất có được là phỉ, cũng bị Tần Mặc Hàm lấy hết chỗ tốt.
"Ta cũng không nghĩ tới, bất quá có thể gặp lại Chấp Mặc cô nương, chính là duyên phận." Văn Nhân Thu đối với Tần Mặc Hàm không có một tia hảo cảm, không chỉ vì lần trước giao chiến, so với cách đối đãi cùng Tô Tử Ngưng, thái độ quả thật khác biệt như trời với đất. Tô Tử Ngưng Kết Đan vừa lúc hắn có chuyện tìm Tiêu Hiên, lập tức cũng là phi thường chấn kinh, Tô Tử Ngưng bao nhiêu tuổi hắn không xác định, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua trăm tuổi. Không đến trăm tuổi Kết Đan tu chân giả không phải là không có, thế nhưng chưa từng có ngũ linh căn đạt đến Kết Đan, đừng nói trăm tuổi Kết Đan, cuối cùng cả đời có thể Kết Đan cũng là chỉ ở trong truyền thuyết nghe qua.
Nguyên bản tại Vô Tận Hải Vực, hắn liền đối với Tô Tử Ngưng mười phần hứng thú, giờ phút này càng thêm hiếu kỳ. Hắn cũng không ngây thơ, hắn không tin Tô Tử Ngưng chỉ bằng vào tự thân cố gắng, gò bó theo khuôn phép tu hành liền có thể Kết Đan, ở trên người nàng, tất nhiên có kỳ ngộ! Đương nhiên, hắn cảm thấy mình đối với Tô Tử Ngưng có loại cảm giác rất đặc biệt, dù cho nàng mặt lạnh, chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nhưng lúc Tần Mặc Hàm chưa đến, hắn vẫn cảm thấy rất thích gặp nàng.
Tô Tử Ngưng nghe hắn nói mà rợn cả ngưởi, nàng khẽ liếc mắt nhìn Tần Mặc Hàm một cái, lập tức không chút khách khí nhíu mày nói:"Duyên phận này chúng ta nhận không nổi, lúc trước có thể còn sống trở ra, cũng chỉ vì Mặc Hàm liều mạng đổi lấy. Mà chuyện kia, cũng là do Văn Nhân công tử ban tặng."
Văn Nhân Thu sắc mặt có chút khó coi: "Tuy nói chuyện từ ta mà ra, nhưng ta bỏ lại Thánh Liên, cũng đã dốc hết toàn lực ngăn chặn Thôn Thiên Mãng. Chắc hẳn Tần cô nương cũng không vì ta vô tâm chi thất* mà canh cánh trong lòng."
(*Vô tâm chi thất: nghĩa là gây ra chuyện sai sót vì vô tâm chứ không phải là cố ý).
Tần Mặc Hàm khẽ cười: "Dĩ nhiên, cho nên cùng Văn Nhân công tử trong lúc đó cũng không cần quá nhiều liên lụy. Ta cùng Chấp Mặc đã lâu không gặp, muốn ở riêng một chút, xin lỗi không tiếp được." Dứt lời nàng mang theo Tô Tử Ngưng quay người rời đi.
Văn Nhân Thu ánh mắt vẫn không chuyển mà nhìn theo bóng lưng Tô Tử Ngưng, cuối cùng mới quay lại nói với thuộc hạ bên cạnh: "Trở về báo cho gia chủ, ta còn có việc chưa làm thỏa đáng, trước không trở về, thuận tiện điều tra một chút sự tình vì sao ma tu đột nhiên mai danh ẩn tích."
"Vâng, chủ tử."
Đôi mày kiếm lạnh như băng của hắn giờ phút này hơi vặn lấy, trong ánh mắt hiện lên ủ dột, Chấp Mặc, nếu nàng ấy có thể gia nhập Văn Nhân gia, tất nhiên là một tiềm lực lớn, tuy nói nàng ấy cùng Tần Mặc Hàm quan hệ tốt, thế nhưng rốt cuộc cũng vào ở Tiêu gia, qua một thời gian, cũng không nên cự tuyệt Văn Nhân gia của hắn mới phải. Đại gia tộc đứng thứ hai Tu Chân giới, tuyệt đối là niềm mơ ước của tu tiên giả.
Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử Ngưng trở về tiểu viện, vốn là nơi trước đây hai nàng ước định, mấy người Tần Phóng nhận được tin tức cũng đều chờ tại đó.
"Tiểu chủ tử, Tô cô nương."
Dù cho các nàng rời đi thật lâu, viện này vẫn như cũ được dọn dẹp rất sạch sẽ, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng rất cảm kích Tần Phóng cùng Tần Hạ hai người dụng tâm. Bọn họ cũng rất tinh mắt, thấy Tô Tử Ngưng nắm tay Tần Mặc Hàm cùng nhau trở về, lập tức đồng thời lui ra, để lại không gian riêng cho hai nàng.
Tần Mặc Hàm nhìn xem y phục trên người Tô Tử Ngưng, trong mắt mang theo tia cười: "Nàng làm sao đổi bộ y phục này?"
Sắc mặt Tô Tử Ngưng liền có chút mất tự nhiên, nàng nhưng không muốn thừa nhận là bởi vì đi gặp Tần Mặc Hàm, cho nên mới đổi một thân y phục này. Nàng làm như không có chuyện gì, nói: "Vết tích nơi cổ của ta đã phai nhạt, dĩ nhiên không cần che giấu nữa, suốt ngày một thân huyền bào, cũng không tốt lắm."
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, lập tức cúi người tới, thấp giọng nói: "Ta xem một chút." Nàng nghiêng đầu tới, nhìn xem nơi cổ Tô Tử Ngưng, ngón tay nhẹ đặt ở cằm của nàng ấy, quan sát tỉ mỉ. Một lát sau, ngón tay tại nơi vết tích mờ nhạt xoay quanh, chậm rãi vuốt ve mấy lần: "Hoàn toàn chính xác không thấy."
Trong lúc nói chuyện, vì đứng quá sát nên hơi thở nóng của Tần Mặc Hàm phả vào cổ Tô Tử Ngưng, khiến cho nàng có chút ngứa, ngón tay vừa lạnh vừa ấm lướt trên da thịt, mang theo cảm giác dị thường, để Tô Tử Ngưng hô hấp có chút loạn, lỗ tai cũng dần dần nóng lên.
Tần Mặc Hàm tới gần, đối với biến hóa rất nhỏ của nàng đều thấy rất rõ ràng, trái tim nhất thời cũng nhảy dựng lên, nàng rất nhớ nàng ấy.
"Tử Ngưng." Tần Mặc Hàm ánh mắt nhẹ nhàng, nhìn xem sườn mặt Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng mấp máy môi, vẫn là nhịn không được nghiêng tới bên nàng.
Hai người gần như dán vào nhau, lúc này Tô Tử Ngưng quay đầu, giữa hai nàng gần đến mức lông mi nhẹ chớp liền có thể đụng tới.
Tô Tử Ngưng có thể cảm giác được khí tức nhu hòa của đối phương rơi vào trên môi nàng, ngứa một chút. Nàng yết hầu ức chế không nổi giật giật, trầm thấp đáp một tiếng: "Ừ." Lập tức nhắm mắt, dán lên hai phiến màu hồng mềm mại kia.
Trong ấn tượng, các nàng đơn giản thân mật như vậy cũng chỉ có mấy lần, đều là dán vào chốc lát liền ngừng lại. Mà giờ khắc này bắt đầu, Tô Tử Ngưng liền không muốn ngừng. Nàng có chút mở mắt, trông thấy đôi mắt Tần Mặc Hàm vẫn đang mở to, còn ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm. Tuy nói Tần Mặc Hàm ngày bình thường sẽ săn sóc che chở cho nàng, đôi lúc cũng sẽ nói những lời âu yếm rất thuận miệng, nhưng Tô Tử Ngưng biết, đối với việc này, Tần Mặc Hàm ngây thơ cực kì.
Trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, cùng nàng so sánh, Tần Mặc Hàm tuổi còn rất trẻ, tự nhiên cảm thấy có chút ủy khuất nàng ấy, chỉ là nàng cũng không phải là người tốt, bây giờ yêu nàng ấy, dù cho trâu già gặm cỏ non, nàng cũng không ngại miệng. Tô Tử Ngưng ngước mắt câu nàng một chút, thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại." Tay trái vòng qua giữ ở phía sau đầu nàng, dịu dàng ngậm lấy môi của nàng, nhẹ nhàng mút vào liếm láp.
Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy bờ môi tê dại, nhịp tim đập quá nhanh, nàng dù không có nói qua yêu đương, nhưng đối với loại thân mật giữa người yêu với nhau cũng nhìn qua không ít, chậm rãi thử đáp lại, Tô Tử Ngưng khẽ hé miệng, cẩn thận vươn ra lưỡi mềm, đẩy ra hàm răng Tần Mặc Hàm.
Đây là Tần Mặc Hàm không ngờ tới, vật nóng hổi mềm mại kia vừa tiến đến, liền đụng phải đầu lưỡi có chút đờ đẫn của nàng, hai người đều khẽ run lên. Bên kia Tô Tử Ngưng mặt cũng đỏ thấu, tư vị này, để nàng có chút khó mà tự kềm chế.
Tần Mặc Hàm biểu hiện rất ngây ngô, Tô Tử Ngưng lại cũng không tốt gì, hai người thử thăm dò quấn quýt lấy nhau, đã quên hô hấp, đã quên xung quanh, chỉ có bên tai đối phương lộ ra tiếng ngâm nhẹ dinh dính lửa nóng, câu hồn nhiếp phách.
Tần Mặc Hàm cảm thấy chân mình có chút run, thẳng đến nhịn không nổi, nàng mới nghiêng đi đầu, ôm Tô Tử Ngưng. Hai người đều là thở dốc không ngừng, bên tai đồng dạng vang lên nhịp tim nhảy động kịch liệt.
Sau khi bình phục hô hấp, Tầm Mặc Hàm mới nén ngượng ngùng nhìn Tô Tử Ngưng, lại có chút si mê. Nàng một mực biết Tô Tử Ngưng khuynh hướng yêu mị, nhưng vẫn kém xa dáng vẻ lúc này, đại