"Mục đích của Ma tộc là gì?" Tô Tử Ngưng nhíu mày suy tư.
"Chuyện này chúng ta cũng nghĩ không ra, vạn năm trước hai bên giao chiến, Ma Đế đã chết, lục đại hộ pháp Ma tộc cũng chết bốn người, còn lại hai người bị trọng thương, dẫn theo tàn dư của Ma tộc trốn về Ma Vực, cuối cùng bị phong ấn ở biên giới phía nam Lạc Thủy Chi Tân. Ma tộc tổn thất nặng nề, vô pháp phá bỏ phong ấn, chỉ là vạn năm đã trôi qua, phong ấn hao tổn nghiêm trọng, gần trăm năm nay bắt đầu xuất hiện dấu vết Ma tộc, thế nhưng không đến mức hung hăng ngang ngược như bây giờ. Sưu hồn vì tu luyện, là chuyện thường thấy, nhưng bọn họ cần tinh huyết dòng chính để làm gì?" Tần Phóng điều tra việc này đã lâu, tuy nhiên vẫn chưa tìm được đầu mối, có chút buồn bực nói.
"Rất hiển nhiên, mục đích của Ma tộc có liên quan đến trận đại chiến năm xưa." Tần Mặc Hàm không chút do dự nói. Tuy là dòng chính các đại gia tộc, đại tông môn bị lấy tinh huyết, thế nhưng nghiên cứu sâu xa, Tần Mặc Hàm bất ngờ phát hiện, những người bị lấy tinh huyết đều là hậu nhân của các vị đại năng tham gia trận chiến năm đó.
Nghe Tần Mặc Hàm khẳng định như vậy, Tô Tử Ngưng có chút trầm mặc, nàng thực sự nghĩ không ra, mục đích ở đâu, chẳng lẽ là trả thù? Thế nhưng lấy tinh huyết để làm gì?
Trăm mối vẫn không có cách giải, mấy người chỉ có thể tạm thời đè xuống suy nghĩ, yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
"Những thế lực lớn kia có động tĩnh gì không?" Tô Tử Ngưng nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi.
"Bây giờ các nơi đều phái ra cao thủ, bốn phía đi vây quét Ma tộc, mấy thế lực đứng đầu cũng liên hợp lại, cùng nhau an bài kế hoạch. Chỉ là mới tiến hành ba ngày, Ma tộc đột nhiên không thấy bóng dáng. Đại khái, lại muốn bắt đầu thương nghị đối sách mới." Tần Phóng thu được tin tức rất nhanh, ở một bên tỉ mỉ giải thích.
Tần Mặc Hàm trầm ngâm một lát, ánh mắt rơi vào Tô Tử Ngưng, đã thấy nàng vừa rồi nhíu chặt lông mày, đến bây giờ đều không có buông xuống, hiển nhiên là đang phiền não. Nhưng mà. . . Tô Tử Ngưng phiền não điều gì, nàng cũng lo Ma tộc xâm lấn sao?
Nàng nhìn Tô Tử Ngưng hồi lâu, thế nhưng Tô Tử Ngưng một mực đắm chìm trong suy nghĩ , thậm chí nói lầm bầm câu: "Lại thay đổi."
"Tử Ngưng?" Tần Mặc Hàm thăm dò gọi nàng một tiếng, Tô Tử Ngưng giật mình, vội nói: "Ừ? Thế nào?"
"Nàng đừng nghĩ nhiều, đợi mọi người thương thảo xong, chúng ta lại tính toán tiếp, được không?"
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Mặc Hàm, nếu suy đoán của nàng chính xác, nàng là dòng chính Tần gia, đây chẳng phải rất nguy hiểm sao?" Nàng có chút buồn bực, tựa hồ chỗ nào có sự tình không tốt, đều sẽ tìm tới Tần Mặc Hàm, mọi chuyện càng lúc càng đi lệch hướng so với đời trước, khiến nàng không cách nào khống chế được.
"Ta hiểu được, cho nên lần này ta đến đây cũng không đi một mình, nàng đừng lo lắng." Tần Mặc Hàm thấy nàng bất an, ôn thanh nói.
Đã lâu không gặp, hai người cơ bản đều không muốn tách ra, tuy Tiêu Hiên nói muốn chúc mừng Tô Tử Ngưng Kết Đan, nhưng Tô Tử Ngưng liền từ chối, ban đêm dĩ nhiên ở lại bên Tần Mặc Hàm. Đến đêm, Tô Tử Ngưng vừa tắm xong, chỉ mặc trên người một kiện áo mỏng, nhìn xem Tần Mặc Hàm đang đoan chính ngồi đọc sách, nàng thản nhiên đi qua, cố ý cọ mái tóc ướt vào vai Tần Mặc Hàm: "Trời đã tối rồi, nàng còn ở đây đọc sách sao?"
Tần Mặc Hàm nhìn mấy giọt nước rơi vào trang sách, phát ra rất nhỏ tiếng vang, sau đó ướt át tan ra, nhịn không được quay đầu, đem sách buông xuống. Đưa tay vòng lấy bờ eo tinh tế của người kia, khẽ cười nói: "Lại tinh nghịch."
Mái tóc dài của Tô Tử Ngưng tùy ý xõa xuống, bọc lấy hơi nước, vừa tắm rửa xong nên da thịt thoáng ửng đỏ, lộ ra đường cong quyến rũ, y phục nửa che nửa đậy, càng phát ra chọc người. Đôi mắt nàng câu lấy Tần Mặc Hàm: "Nào có người như nàng, không hiểu phong tình chút nào, người ta vừa tắm rửa xong, nàng lại không nhìn, chỉ lo nhìn Lăng Tiêu Quyết."
Tần Mặc Hàm bật cười, tay vuốt lên mái tóc của nàng, phất lên một mảnh hơi nước, mái tóc dài ẩm ướt lập tức trở nên mềm mại khô ráo.
"Bất quá bế quan hơn mười năm, nàng làm sao càng ngày càng biết trêu đùa ta rồi?" Tần Mặc Hàm nhìn nàng, ý cười ấm áp, trên người Tô Tử Ngưng đều là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm, rất dễ chịu.
Tô Tử Ngưng ánh mắt chớp lên, lập tức nói khẽ: "Nàng không vui sao? Nàng có phải hay không càng ưa thích ta ngày trước?"
Tần Mặc Hàm sững sờ, nàng không cảm thấy Tô Tử Ngưng chỉ là thuận miệng hỏi nàng, đắn đo một phen, nàng mới mở miệng: "Nàng ngày trước, không phải là nàng sao? Vì cái gì hỏi như vậy?"
Tô Tử Ngưng tầm mắt buông xuống, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "...Có thể không phải, chân chính Tô Tử Ngưng, đại khái chính là người nàng gặp ở trên đảo Vô Tận Hải."
Tần Mặc Hàm không nói chuyện, chỉ là đưa tay khẽ vuốt sườn mặt của nàng, ánh mắt Tô Tử Ngưng phủ đầy lo lắng, lộ ra giãy dụa cùng bất an. Tần Mặc Hàm đau lòng nói: "Vậy tình cảm của nàng dành cho ta, là Tô Tử Ngưng sao?"
"Lúc ta ở Vô Cực Tông, phần lớn đều là giả trang, nàng cũng biết mà." Tô Tử Ngưng dừng một chút, thấp giọng nói.
"Thế. . . lúc nàng ở bên ta, đều rất vui vẻ, lại ngoan ngoãn, đều là giả trang?" Tiếng nói Tần Mặc Hàm vẫn tràn đầy ôn nhu.
Tô Tử Ngưng có chút khó chịu, đoạn ký ức ở Vô Cực Tông khiến nàng vô cùng hối hận, nàng luôn cảm giác mình lừa Tần Mặc Hàm.
"Lúc đầu là giả, bởi vì ta chưa tín nhiệm nàng, về sau ta cũng phân không rõ đâu là giả, đâu là thật."
"Vậy nàng dưỡng người hồn cho ta, vì ta mà liều mạng lấy Tụ Hồn Đăng, đều là giả bộ?"
"Không phải. . . Thế nhưng là ta không tốt, ta một mực lo lắng bại lộ Tiên khí, sẽ chuốc lấy phiền toái cho mình, cho nên không kịp xuất thủ cứu nàng, nếu ta sớm một chút xuất thủ, nàng cũng sẽ không gặp chuyện." Tô Tử Ngưng nhắc lại chuyện này vẫn cảm thấy đau khổ: "Nếu như nàng không phải người Tần gia, ta đã thật sự hại chết nàng rồi."
Tần Mặc Hàm không ngờ tới Tô Tử Ngưng sẽ nghĩ như vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ta luôn không biết nàng sẽ vì chuyện này mà áy náy, chuyện trên đời không ai đoán trước được, nếu sư tôn không xuất thủ, nàng ngày đó cũng là chạy không thoát, vậy người phải hối hận cả đời chính là ta. Mọi thứ đều đã qua rồi, nàng khi ấy vì bảo mật chuyện Tiên Khí, là lựa chọn tốt nhất, vô luận kết quả như thế nào, nàng cũng không sai. Huống chi, nàng cuối cùng đã ra tay." Tần Mặc Hàm chân thành nhìn nàng, giữa đôi lông mày mang theo tia vui vẻ: "Mặc dù lúc ấy sự tình có chút gấp, thế nhưng, ta thật vui vẻ, bởi vì khi đó nàng đối với ta vẫn còn phòng bị, nhưng nàng vẫn mạo hiểm cứu ta."
Tô Tử Ngưng nhìn nàng cười, trong lòng càng thêm đau xót, nghẹn ngào nói: "Nàng còn vui vẻ, nàng không trách ta sao?"
Tần Mặc Hàm nhớ đến tình tiết trong quyển tiểu thuyết kia, Tô Tử Ngưng ngây thơ thuần khiết, một lòng tín nhiệm người khác, lại nhiều lần bị người phản bội, trong lòng nhịn không được co thắt, kéo người qua ôm vào trong ngực: "Mặc dù ta rất hi vọng Tử Ngưng có thể tín nhiệm ta, nhưng ta càng sợ nàng mất đi cảnh giác mà bị người khi dễ. Cho nên, mặc dù có chút khổ sở, ta vẫn cảm thấy may mắn vì nàng giống như hôm nay, mạnh mẽ quyết đoán không để người khác lừa, ta hoàn toàn không trách nàng."
Tô Tử Ngưng vừa muốn khóc vừa muốn cười, nghiêng đầu tới cọ cọ vào bờ vai Tần Mặc Hàm, đem nước mắt nghẹn