Nhạc Phồn lúc rời đi, suy nghĩ một chút, nàng quyết định lần nữa đi gặp Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng. Những chuyện này nói cùng các nàng tốt hơn nhiều so với việc báo cho những người khác, dù sao nàng là từ Bạch Liễm biết được, nếu kể cho những người trong Tu Chân giới, bọn họ khả năng không tin tưởng, thậm chí sẽ mang phiền phức đến cho Bạch Liễm. Ngược lại, đối với Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, nàng không có loại này lo lắng.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng nghe xong cũng là chấn kinh vạn phần. Tô Tử Ngưng nhớ lại đời trước, rõ ràng cho đến khi nàng chết bởi Độ Kiếp, nàng cũng chưa từng nghe nói Ma tộc nghênh đón vị thủ lĩnh nào. Trừ lúc ấy trong lục đại hộ pháp, Nữ Nguyên đem tinh hồn của Thác Bạt luyện hóa, thành công chữa trị nội thương, nàng ta liền đi vào Độ Kiếp chi cảnh, khiến cho Ma tộc thực lực tăng mạnh, từ đó bắt đầu xâm chiếm Tu Chân giới. Thế nhưng đó là chuyện hơn trăm năm sau, vì cớ gì hiện tại lại xảy ra? Vị thủ lĩnh kia, thật sự là Nữ Nguyên hay sao?
Tần Mặc Hàm trong lòng cũng có chút ngưng trọng, dựa theo hướng đi vốn có của kịch bản, ngoại trừ Nữ Nguyên thì Ma tộc cũng không có cái gì gọi là thủ lĩnh. Vì không xem được trang cuối, phần kịch bản nàng đọc được cũng chỉ đến lúc Tô Tử Ngưng trở thành trưởng lão Ma tộc, quyền khuynh trời đất, chiếm cứ một phương thế lực tại Lạc Thủy Chi Tân. Tu Chân giới cùng Ma Tộc tuy có giao tranh nhưng cũng không xảy ra xung đột lớn. Vậy những điều Bạch Liễm kể, lại có ý nghĩa gì?
Thế nhưng hai nàng đều hiểu rất rõ ràng, kịch bản các nàng biết được về thế giới này đã sớm sụp đổ, hướng đi hoàn toàn khác biệt. Chí ít, việc Tần Mặc Hàm xuất hiện, chính là biến số lớn nhất.
Tần Mặc Hàm nhíu mày lại: "Nhị sư tỷ, tỷ muốn trở về báo lại Vô Cực Tông sao?"
Nhạc Phồn cũng có chút ngột ngạt, nàng chậm rãi thở hắt ra: "Thà rằng tin là có, không thể tin là không. Lần này Ma tộc hành động thực sự quá khác thường, ta trước sẽ đi tìm sư phụ thương lượng. Không phải vậy, ta sợ sẽ hại Bạch Liễm."
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu: "Muội sẽ trở về cùng người trong gia tộc thương nghị, dù sao hiểu biết của chúng ta về Ma tộc rất kém so với thế hệ trước, có lẽ chúng ta đã bỏ qua điều gì đó."
Nhạc Phồn mặt mũi tràn đầy cảm kích: "Sư tỷ cám ơn muội."
"Nhị sư tỷ khách khí, chuyện này đều là bổn phận của chúng ta, thân là người trong Tu Chân giới, Mặc Hàm sao có thể không quan tâm đến."
Đưa tiễn Nhạc Phồn, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đều có chút trầm mặc, sau một hồi Tần Mặc Hàm mới nói khẽ: "Ma tộc trắng trợn nhằm vào hậu nhân của các vị tiền bối năm đó tham gia trận đại chiến, nếu lời Bạch Liễm kể là thật, như vậy vị thủ lĩnh này tất nhiên liên quan chặt chẽ đến trận đại chiến đó, khả năng sẽ là một trong lục đại hộ pháp, thế nhưng bốn người đã chết, hai người kia chúng ta đều đã biết. Phải chăng vị thủ lĩnh mà họ nói....chính là Ma Đế?"
Tầm Mặc Hàm quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng sắc mặt có chút khó coi, nàng lắc đầu: "Ta trước ở Mai Cốt Chi Địa nhìn thấy qua tàn ảnh trận đại chiến kia, Ma Đế đích thật đã chết. Có điều bốn vị hộ pháp cũng không phải đều chết tại Mai Cốt Chi Địa, không cách nào xác định được bọn họ khả năng còn sống sót hay không." Nàng tại Mai Cốt Chi Địa đợi lâu như vậy, cơ hồ tận mắt chứng kiến trận đại chiến kia, cho nên kết quả nàng kỳ thật biết đến không sai biệt lắm. Ma Đế quấn đấu cùng nữ tử áo trắng kia, mười phần thảm liệt, tàn ảnh cuối cùng là cảnh Ma Đế cùng vị bạch y nữ tử vỡ vụn ở một chỗ, hẳn là đồng quy vu tận. Riêng lục đại hộ pháp, hai người bỏ mạng tại Mai Cốt Chi Địa, hai người tử thương trên đường trốn về Ma giới, nhưng nàng cũng vô pháp xác định.
"Nàng thấy được Ma Đế? Vậy Tần gia tiên tổ, nàng hẳn cũng là nhìn thấy được?" Tần Mặc Hàm nghe nàng kể qua, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
"Ân, bất quá khiến ta vô cùng kinh ngạc nha, Tần gia tiên tổ của nàng là một vị nữ tử phong thái bất phàm, mà vị Ma Đế kia, cũng là nữ tử, ta vốn tưởng rằng Ma Đế là một đại nam nhân cực kỳ hung ác."
"Nữ tử?" Tần Mặc Hàm cũng không ngờ tới, lập tức ngẩn người, bất quá, trong ghi chép đều viết là Ma Đế, cũng chưa từng đề cập qua là nam hay là nữ.
"Ừ, dù thấy không rõ khuôn mặt, bất quá kia một thân chiến y màu đỏ, dáng người mảnh khảnh, tất nhiên là nữ tử."
Tần Mặc Hàm nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng có chút xúc động, trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh màu đỏ quen thuộc, thoáng qua liền biến mất. Cảm giác đau xót này đột nhiên ập tới, không làm sao hiểu được, nàng nhíu nhíu mày lại, vẫn là đem tâm tư đặt ở trong chính sự.
Năm đó các vị tiền bối tham gia trận đại chiến không còn sống mấy người, ngoại trừ lão tổ Văn Nhân gia may mắn còn sống trở về, toàn bộ đều đã chết, nhưng hiện tại Văn Nhân gia vị kia cũng đã tọa hóa, trên đời liền không còn bất kỳ ai có thể hiểu rõ chuyện này.
Không muốn Tô Tử Ngưng quá mức hao tổn tinh thần, Tần Mặc Hàm mặc dù cũng lo lắng, nhưng vẫn an ủi lấy nàng, để nàng tạm thời nghỉ ngơi.
"Tử Ngưng, sắc trời không còn sớm, có muốn hay không ăn một chút gì?" Tần Mặc Hàm khẽ cười nói.
Nghe được có ăn, Tô Tử Ngưng lập tức phấn khởi: "Chúng ta ăn cái gì?"
Tần Mặc Hàm thích nhất dáng vẻ nàng thời khắc này, đôi mắt sáng lấp lánh, lại vui vẻ chờ mong, như đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn đòi ăn, phảng phất tất cả sầu lo đều tan biến. Tần Mặc Hàm có chút trêu ghẹo nàng: "Nói nàng ăn hàng, quả thật không sai."
Tô Tử Ngưng nhướng mày cười, cầm tay của nàng tại lòng bàn tay xoa nắn lấy: "Đó cũng là vì nàng nuông chiều ta, dung túng ta dựa vào."
Trên gương mặt nàng tràn đầy ý cười tươi đẹp, lộ ra cỗ phong tình quyến rũ khó nói nên lời, lại không hề giống với người phàm tục, nàng quyến rũ mà đường hoàng mỹ lệ đến cực điểm. Tần Mặc Hàm có chút thất thần, Tô Tử Ngưng bây giờ phong tình xinh đẹp giống hệt như Chấp Mặc trong mơ, bất quá vẫn có điểm khác biệt, Chấp Mặc khi đó nồng đậm khí tức tang thương, mặc dù nàng ấy tận lực che giấu đi lãnh diễm sắc bén, nhưng vẫn giấu không được cỗ hắc ám âm trầm quanh người, dù Chấp Mặc đối với nàng dịu dàng quan tâm hết mực, vẫn lộ ra khí thế bức người, thậm chí có chút tính xâm lược áp đảo nàng.
Những điều này lại không hề xuất hiện trên người Tô Tử Ngưng, thậm chí lúc ở trên Vô Tận Đảo, Tô Tử Ngưng lệ khí bộc phát cũng không tang thương bằng Chấp Mặc, thế nhưng nhìn chung là càng ngày càng giống đến không lý giải được. Năm đó Tô Tử Ngưng chém đinh chặt sắt phủ nhận nàng ấy là Chấp Mặc, lần nữa xông lên đầu, Tần Mặc Hàm lúc ấy vì muốn nhanh chóng dỗ dành người thương, nên tạm thời gác chuyện này sang bên, bây giờ nàng lại có chút không xác định rồi.
Nàng yên tĩnh nhìn Tô Tử Ngưng, thời gian qua nàng ấy cùng nàng ở bên nhau, thật sự là vui vẻ ấm áp, nàng ấy đối người ngoài vô tình lãnh đạm, nhưng đối nàng trước sau luôn luôn nhu thuận, loại đặc thù khác biệt này lại đem khiến cho Tần Mặc Hàm cảm giác vô cùng hài lòng. Vô luận nàng ấy có phải Chấp Mặc hay không, hiện tại nàng yêu thích người trước mắt này, đã không thể nghi ngờ.
Hai người thân mật dính vào nhau một trận xong, Tần Mặc Hàm liền đi phòng bếp chuẩn bị mỹ thực dỗ dành người trong lòng, Tô Tử Ngưng nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong mắt ý cười lưu luyến dịu dàng, sau một hồi nàng thu ý cười, hít một hơi thật sâu.
Gần nhất nàng vẫn luôn do dự, muốn kể hết cho nàng ấy nghe chuyện nàng trọng sinh, thế nhưng nàng có chút lo lắng, đoạn tình cảm hoang đường của nàng cùng Văn Nhân Thu, nàng không muốn đề cập đến chút nào. Trước kia chẳng qua là cảm thấy chính mình ngu ngốc, nhưng sau khi cùng Tần Mặc Hàm ở bên nhau, mỗi lần nhớ tới đoạn ký ức kia nàng lại cảm thấy có lỗi với Tần Mặc Hàm, chỉ là nếu nàng không kể tất cả, lại giống như nàng đang chối bỏ tội ác của mình. Nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ, từ lúc nàng nhận ra mình yêu thích Tần Mặc Hàm, trong lòng luôn nhịn không được cảm thấy hối hận vì lúc ở Vô Cực Tông đã đối nàng ấy không thật lòng, mà loại cảm giác hối hận này, từ sau khi nàng Kết Đan càng trở nên cổ quái.
Hơn nữa, nàng là một linh hồn mấy trăm tuổi được trùng sinh trở lại, thường ngày vẫn giả bộ ngoan ngoãn đáng thương trước Tần Mặc Hàm, được nàng ấy cưng chiều đến ngày càng phát ra ấu trĩ, nếu nàng ấy biết được chân tướng rồi, có thể hay không sẽ trách nàng, hoặc cảm thấy trong lòng khó chịu? Dù sao, bị một cô nương mười mấy tuổi lừa gạt, so với bị một lão gia hỏa tám trăm tuổi lừa gạt, tính chất hoàn toàn khác biệt.
Nàng càng nghĩ càng rối rắm, nàng biết Tần Mặc Hàm đối với nàng tốt đến mức nào, thế nhưng nàng vẫn lo sợ nàng ấy biết rồi, sẽ tức giận khổ sở. Trong lòng rầu rĩ, thẳng đến khi bóng người quen thuộc bưng một cái cốc sứ đi vào, Tô Tử Ngưng mới miễn cưỡng lộ ra ý cười: "Nhanh như vậy?"
Tần Mặc Hàm ngước mắt nhìn Tô Tử Ngưng, phát hiện mặt nàng ấy có gì đó không đúng, nếu đổi lại là ngày thường, nàng ấy sớm đã dính lại đây đùa giỡn một phen. Bất quá nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem cốc sứ màu trắng đặt ở trước mặt nàng ấy: "Không nhanh, bất quá đây là lần thứ nhất ta làm, nàng nếm thử xem có thích hay không."
Từ khi nàng dung nhập người hồn, một tay trù nghệ dĩ nhiên theo đó trở về, trước đây nàng đều theo đúng quy cách mà chế biến, nhưng thế giới này nguyên liệu nấu ăn khác biệt, rất