Tần Mặc Hàm sửng sốt, câu nói này phảng phất như một thanh đao trực tiếp cắm vào trái tim nàng, đau đến khiến nàng nắm chặt ngón tay, miễn cưỡng thở dốc một hơi. Tô Tử Ngưng một đời bị người lừa gạt, lòng tín nhiệm đã sớm bị tàn phá không còn một mảnh, nàng ấy dĩ nhiên sẽ không tin trên đời có người chân thành đối tốt với mình, cũng hoài nghi bản thân không xứng đáng với tình yêu chân chính.
Tần Mặc Hàm đau đến nhanh hỏng rồi, nàng một mực cố gắng che chở Tô Tử Ngưng, muốn nàng ấy luôn vui vẻ, sợ nhất nàng ấy gặp phải những bi kịch như trong tiểu thuyết, phải gánh chịu những kiếp nạn đau đớn thê thảm kia. Nàng vẫn cho rằng nàng làm được rồi, nàng không chỉ một lần ngắm nhìn Tô Tử Ngưng trong giấc ngủ bình yên, nàng ấy đã không cần phải chịu những đau khổ....Rốt cuộc, nàng chuyện gì cũng chưa làm tới.
Tô Tử Ngưng cuối cùng đã trải qua hết thảy thống khổ kia, nàng nghĩ rằng mình xuất hiện kịp lúc, có thể thay đổi vận mệnh của nàng ấy, bất quá chỉ là chút an ủi đáng thương mà thôi. Tô Tử Ngưng nói nàng ấy không tin chính mình...Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng ấy sẽ mang theo ký ức một đời sống lại, cho nên nàng không hiểu thấu nỗi sợ hãi cùng khủng hoảng trong lòng nàng ấy, cũng chưa từng vỗ về được vết thương lòng quá lớn kia.
Tô Tử Ngưng phát giác được Tần Mặc Hàm đang phát run, ngay sau đó hai dòng chất lỏng nóng hổi thấm ướt vai áo nàng, để nàng cuống quít lui khỏi lồng ngực nàng ấy: "Mặc Hàm, nàng. . . Nàng đừng khóc, ta sai rồi, ta không tốt, ta nói lung tung, ta rất thích, rất thích rất thích nàng, tuyệt không gạt nàng."
Tần Mặc Hàm yên lặng để nước mắt tuôn rơi, cuối cùng mới ngước mắt đau đớn nhìn nàng: "Nàng là sống lại một lần, có đúng hay không?"
Tô Tử Ngưng một câu cũng không nói nên lời, nàng biết Tần Mặc Hàm sẽ đoán ra, thế nhưng lại không nghĩ rằng nàng ấy hiểu đến rõ ràng như vậy.
"Tử Ngưng. . . Thực xin lỗi." Tần Mặc Hàm nhìn biểu hiện của Tô Tử Ngưng, biết nàng ấy cơ bản thừa nhận rồi, nàng ấy thật sự là trùng sinh. Nàng trầm mặc hồi lâu, mới miễn cưỡng nói ba chữ, cúi đầu cắn răng, nhịn xuống trăm mối cảm xúc trong lòng.
Tô Tử Ngưng sợ hãi nói: "Nàng thực xin lỗi điều gì? Tần Mặc Hàm, nàng đã nói sẽ không rời bỏ ta, nàng vừa mới nói...nàng....". Tô Tử Ngưng đã không kìm được nước mắt, nói xong lời này, vành mắt nàng đã đỏ bừng, cảm xúc hiển nhiên có chút mất khống chế, Tần Mặc Hàm muốn rời bỏ nàng hay sao. . . Trong con ngươi không giấu được lệ khí mãnh liệt dâng lên.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng cảm xúc không đúng, biết là nàng lại loạn suy nghĩ nữa rồi, duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, chân thành nói: "Tử Ngưng, ta lại cùng nàng nói một lần, vô luận nàng biến thành thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng còn thích ta, ta nhất định sẽ không rời bỏ nàng, càng sẽ không không cần nàng, hiểu rõ chưa?"
Tô Tử Ngưng có chút thở hổn hển, bất an nhìn nàng: "Vậy nàng nói xin lỗi làm gì?"
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ thở dài: "Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, không cho phép tâm tình quá khích, nghe ta chậm rãi nói rõ." Dứt lời, Tần Mặc Hàm sắp xếp lại suy nghĩ, cẩn thận kể cho Tô Tử Ngưng nghe tất cả mọi chuyện. Từ lúc nàng cùng Chấp Mặc trong mộng gặp nhau, sau đó quỷ dị đọc được quyển tiểu thuyết viết về cuộc sống trước khi trùng sinh của Tô Tử Ngưng, cho đến khi nàng được đưa đến thế giới này, từng chuyện liên quan trước sau đều nói cho Tô Tử Ngưng biết.
Tô Tử Ngưng sau khi nghe xong thật lâu không bình tĩnh nổi, khó trách Tần Mặc Hàm nhanh như vậy đoán được chính mình trùng sinh, nguyên lai cuộc đời trước của mình, nàng ấy sớm đã nắm rõ. Thế nhưng...vị cô nương tên Chấp Mặc kia, đến cùng là ai? Đời trước mình chưa từng rời khỏi Tu Chân giới, cũng chưa từng gặp qua Tần Mặc Hàm, thế nhưng hết lần này đến lần khác, mình dùng tên giả cũng liền là Chấp Mặc, thật sự là trùng hợp đến vậy sao? Nếu Chấp Mặc ngay lúc Tần Mặc Hàm vừa sinh ra, liền đưa nàng ấy sang thế giới kia để tránh thiên phạt, sau đó lại dẫn Tần Mặc Hàm trở lại, trăm ngàn lần tìm đủ mọi cách để đem Tần Mặc Hàm đưa đến bên nàng, như vậy nàng cũng Chấp Mặc tất nhiên có rất sâu liên lụy.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng chau mày, thấp giọng nói: "Ta vẫn tưởng rằng nàng chưa từng trải qua những chuyện đó, cho nên một mực cố gắng muốn giúp nàng tránh đi..." Dứt lời, nàng cười khổ một tiếng: "Nhưng ta lại không nghĩ tới, ta làm bất quá là phí công, ta vốn không biết được trong lòng nàng cất giấu nhiều chuyện đến như vậy."
Tô Tử Ngưng hiểu rõ Tần Mặc Hàm vì sao nói xin lỗi, tiến tới nghiêng đầu nhìn nàng, lại nhịn không được vui vẻ cười: "Như thế nào là phí công đâu? Nàng làm những chuyện kia, ta rất vui vẻ, đã nhiều năm như vậy, ta đều quên tín nhiệm một người, ỷ lại một người là tư vị gì. Bây giờ nàng cùng ta ở bên nhau, điều ta khao khát chờ đợi suốt hai đời, nàng cũng cho ta, ta thật sự, thật sự cực kỳ vui vẻ.
Nhìn nàng ấy thật buông xuống tâm tư, Tần Mặc Hàm trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, nghĩ đến vừa rồi Tô Tử Ngưng lo lắng bất an, nàng vẫn là nhịn không được đau xót, tay đan vào những ngón tay của nàng ấy, kéo đến đặt ở trong ngực: "Tử Ngưng, thời gian đầu ta đối tốt với nàng, quả thực bởi vì nghĩ nàng là Chấp Mặc, nhưng người ở bên ta cùng trải qua đoạn đường này, là nàng. Ta yêu nàng cũng là chuyện sau này, cho nên xin nàng đừng loạn nghĩ cái gì là xứng hay không xứng. Nàng tao ngộ hết thảy chuyện kia, đều không phải lỗi của nàng, là bọn họ xấu xa có mắt không tròng, đối xử không tốt với nàng. Còn việc nàng nói ta quá cưng chiều nàng, ta đạt được bảo bối, dĩ nhiên hết lòng che chở quý trọng, ân, dù cho bảo bối này tuế nguyệt xa xưa, nhưng cũng không trở ngại ta thích nàng ấy."
Tô Tử Ngưng vốn là nghe xong những lời nói tràn đầy thâm tình của người kia, trong lòng một mảnh ấm áp, kết quả đã thấy Tần Mặc Hàm câu khóe miệng, có một chút trêu đùa tuổi tác của nàng, lập tức ngẩn người, con ngươi hơi trầm xuống, thẳng tắp nhìn xem nàng ấy.
Tần Mặc Hàm bị nàng nhìn có chút sững sờ, vừa muốn mở miệng, người trước mắt sóng mắt lưu chuyển, thân trên hơi nghiêng, gương mặt tinh xảo quyến rũ gần trong gang tấc. Đôi lông mi hẹp dài mê người khiêu lên, khóe miệng ý cười dụ hoặc câu hồn, môi mỏng khẽ mở, thanh âm mềm mại chọc người:"Tuế nguyệt xa xưa bảo bối nàng thích, lớn tuổi lão gia hỏa, nàng cũng thích?"
Bây giờ Tô Tử Ngưng hoàn toàn trưởng thành, từ khi bế quan ra, nàng cũng không còn mặc y phục màu đen trầm lắng kia nữa, ở bên Tần Mặc Hàm, liền đổi một thân nàng yêu nhất màu đỏ mềm mỏng khinh sam, làm lộ ra dáng người tinh tế yểu điệu. Giờ phút này nàng nghiêng thân tới, đường cong hoàn mỹ mê người được sắc đỏ tôn lên càng thêm rõ nét. Một cánh tay trắng nõn thon dài của nàng chống bên người Tần Mặc Hàm, tay còn lại khoác lên bờ vai nàng ấy, trong đôi mắt tràn đầy câu dẫn, lại mang theo tia nhu tình cùng ấm áp, ánh mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi màu mực của Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm cảm giác khi người kia áp tới, không khí xung quanh nàng cũng bị đè ép đi, khiến cho hô hấp của nàng có chút khó khăn, tim đập trong lồng ngực thoáng ngưng mấy nhịp. Nàng lần đầu tiên yêu thích một người, làm sao chịu nổi dáng vẻ Tô Tử Ngưng như vậy cố ý câu dẫn nàng. Sắc mặt nàng thoáng cái đỏ bừng, si mê nhìn người trước mắt: "Thích." Đây không phải lão gia hỏa, mà chính là yêu nghiệt câu hồn đoạt phách người.
Tô Tử Ngưng cũng không khá hơn chút nào, nàng phong tình quyến rũ đại khái là nhờ vào tướng mạo, cùng ở kiếp trước sau khi nhập ma tính cách tự do phóng túng, nhưng thật ra việc câu dẫn người yêu, nàng vẫn là không mấy hiểu rõ. Trong mắt nàng, Tần Mặc Hàm mới chính là sự mê hoặc lớn nhất, từ ánh mắt, lông mày, đến bờ môi nàng ấy, không có nơi nào không tỏa ra lực hấp dẫn, giờ phút này từng cử chỉ từng nụ cười của nàng ấy đều làm sụp đổ tầng tầng ngụy trang trong lòng nàng. Ngón tay nàng khẽ di chuyển, từ bờ vai một đường chải vuốt đến trái tim Tần Mặc Hàm, đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp, còn có nhịp tim đang đập kịch liệt của người kia, truyền theo ngón tay đi thẳng vào nội tâm, khiến cho trái tim nàng cũng theo đó đập đến hỗn loạn.
"Tử Ngưng." Tần Mặc Hàm có chút chịu không nổi, mấp máy môi, trầm thấp gọi nàng một tiếng.
Tô Tử Ngưng nheo mắt nhìn nàng, lưng khom đến càng sâu, ôn nhu ngậm lấy phiến môi hồng nhuận mềm mại kia, nhắm mắt lại, thân thể