Chuyển ngữ: Long
Chỉnh sửa: Sunny
Một hồi náo loạn vừa rồi khiến rất nhiều người đều nhìn về phía bên này, Tần Chiêu dắt xe bò nói: “Rời khỏi chỗ này trước đã.”
Ba người đi qua khu phố buôn bán, A Dịch nhỏ giọng nói: “Ta có phải lại gây thêm phiền toái không?”
“Đương nhiên không phải.” Cảnh Lê liếc mắt nhìn thần sắc của Tần Chiêu, trấn an nói, “Là những người đó không đúng, không phải lỗi của ngươi.”
“Nhưng nếu như không phải bởi vì ta…” A Dịch muốn nói lại thôi.
Cậu không hiểu quy củ ở con phố này, hôm nay bọn họ đến sớm, trên đường vẫn còn nhiều chỗ trống, cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ đó là vị trí tốt nhất, liền bảo Cảnh Lê bầy quầy chiếm chỗ này.
Ai biết sẽ gặp phải loại chuyện này.
A Dịch không tiếp tục nói tiếp, lại hỏi: “Có phải ngày mai chúng ta không thể đến nữa không? Những người đó ngày mai nhất định lại đến gây phiền toái với chúng ta.”
“Không sao.” Tần Chiêu nói, “Bọn họ quá nửa là sẽ không đến nữa.”
Lần trước Lý Hồng Vũ trộm đồ nhà hắn bị ngã gãy tay, đến giờ còn chưa lành, hôm nay hai người kia khả năng cao cũng khó mà toàn thân trở về.
Cá nhỏ nhà hắn không phải dễ bị bắt nạt như vậy.
Có điều Tần Chiêu không có giải thích nhiều, mà lại nói: “Nếu như các ngươi không yên tâm, có thể tìm người đi cùng.”
Cảnh Lê: “Hử?”
Một lát sau, ba người ngồi ở một quán nhỏ bên đường.
Tần Chiêu ngồi một bên từ từ phẩm trà, A Dịch ngồi đối diện ăn từng miếng bánh ngọt Cảnh Lê mua cho y, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên.
Một bầu không khí hòa thuận, chỉ có Cảnh Lê trộm tính toán trong lòng.
Cậu hôm nay bán rau dưa kiếm được một trăm ba mươi văn, mua hai mươi văn bánh ngọt cho A Dịch làm thù lao, trên đường lại mua thêm chút đồ cần thiết cho sinh hoạt, đã không còn lại bao nhiêu.
Cảnh Lê sờ sờ túi tiền xẹp lép trong ngực, có chút đau lòng.
Từ khi quản lý tiền nong, cậu trở nên cực kỳ keo kiệt. Đi ăn tiệm đắt hơn so với về nhà nấu cơm nhiều, huống chi nhà cậu hiện tại lại có rau dưa ăn không hết, chỉ cần không làm thịt, ăn một bữa cơm ở đây có thể bằng ở nhà ăn mười ngày ấy chứ.
Tính ra, không phải là hôm nay không kiếm được gì sao?
Kiếm tiền thật khó.
“Khách quan, ngài muốn gọi món sao?” Lúc này đúng giờ cơm, tiểu nhị chạy qua các bàn rót trà.
Tần Chiêu trả lời: “Chờ một chút.”
“Được rồi.” Tiểu nhị đáp, “Ngài muốn gọi món thì gọi ta.”
Cảnh Lê kinh ngạc: “Còn có người tới sao?”
Ba người ăn cơm đã đủ tốn kém rồi.
Dường như nhìn ra Cảnh Lê đang lo lắng cái gì, Tần Chiêu buông chén trà, bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, là tới trả tiền.”
Cảnh Lê: “…”
A Dịch: “?”
Lại qua một lúc sau, một thân ảnh béo béo xuất hiện ở cửa quán ăn.
Tầm mắt nhóc mập mạp lướt tìm một lượt đại sảnh, rất nhanh đã thấy vị trí của bọn Cảnh Lê, bước nhanh lại ngồi xuống, câu đầu tiến chính là: “Tiên sinh hôm nay lại cho tan học muộn!”
Cảnh Lê yên lặng liếc nhìn hắn một cái, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chiêu.
Cậu biết mà…
Ngoài trừ Trần Ngạn An coi tiền như rác, còn có ai sẵn lòng đến trả tiền cho bọn họ?
Tiểu tử này hôm nay cho bọn họ thuê xe bò cũng không nỡ đòi tiền!
Thời gian đi học của trường tư thục ở trấn trên và học đường không giống nhau. Học đường thông thường là buổi sáng giảng bài, còn có tiết đọc sáng, nếu như gặp phải tiên sinh nghiêm khắc chút, thậm chí trời chưa sáng đã phải rời giường.
Nhưng tư thục không giống vậy.
Phần lớn học sinh học tư thục là con cháu mấy hộ nông dân ở mấy thôn phụ cận, sáng sớm phải giúp đỡ trong nhà làm việc nhà nông, bình thường phải sau giờ Tỵ ba khắc mới vào học, hoc một mạch đến chiều. Nếu như gặp phải ngày mùa, thời gian lên lớp phải đẩy đến sau buổi trưa.
*Giờ Tỵ ba khắc: 9 giờ 45 phút.
Bởi vì như vậy, thời gian nghỉ trưa của tư thục không dài, chỉ có non nửa canh giờ.
Tần Chiêu gật đầu với Trần Ngạn An: “Gọi món đi.”
Sau khi Trần gia chia nhà, Trần Ngạn An và Trần đại tẩu vẫn ở lại tiểu viện cũ của Trần gia cùng Trần lão thái thái như cũ, mấy huynh đệ khác từng người được phân phòng chia đất, đi ra ngoài tự lập môn hộ.
Còn phần của Trần gia lão tứ bị đuổi ra khỏi nhà, tự nhiên cũng cho nhà Trần Ngạn An.
Bởi vậy sau khi phân gia, cuộc sống của Trần Ngạn An và mẹ hắn ngược lại tốt hơn trước đây.
Trần Ngạn An cũng không bủn xỉn, trực tiếp gọi tiểu nhị tới, gọi mấy món bán chạy trong quán. Vừa gọi món vừa hỏi A Dịch thích ăn cái gì, kiêng ăn cái gì.
Lần đầu tiên Cảnh Lê nhìn thấy nhóc mập mạp cẩn thận chu đáo như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Trong bữa ăn, Tần Chiêu nói với Trần Ngạn An việc xảy ra hôm nay ở trên phố.
“Có người ức hiếp A Dịch?” Trần Ngạn An nhăn mày, “Sao ngươi không tới tìm ta sớm, ta đánh tên tiểu tử kia!”
Trần Ngạn An có biết đánh nhau hay không Cảnh Lê không rõ lắm, nhưng nhóc mập mạp này thể trạng to béo hơn so với người bình thường, thoạt nhìn thật ra rất có tính hù dọa.
Tần Chiêu nói: “Người đã bị đuổi đi rồi, chỉ có điều… Mấy ngày kế tiếp đi bán rau dưa, ta không yên tâm để bọn họ đi một mình.”
Sức khỏe Tần Chiêu vẫn chưa tốt lên hoàn toàn, ngẫu nhiên có thể lên phố một chuyến không có vấn đề gì, nhưng ngày ngày đều đi thì khẳng định không chịu nổi.
Hắn không định ép buộc bản thân.
Trần Ngạn An chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác nghe hiểu ý tứ của Tần Chiêu: “Ý ngươi là… Để ta đưa bọn họ đi bán rau?”
Cảnh Lê nhìn chăm chú vào Trần Ngạn An, từ trong ánh mắt của hắn rõ ràng đọc ra được mấy chữ.
— Còn có chuyện tốt như vậy?
Tần Chiêu nói: “Đúng.”
“Nhưng không phải Trần công tử còn phải tới trường tư thục đọc sách sao?” A Dịch từ trước đến nay không muốn làm phiền người khác, nhỏ giọng nói chen vào, “Có ảnh hưởng đến học tập không?”
Trần Ngạn An nghĩ cũng không nghĩ: “Đương, đương nhiên là không!”
Tần Chiêu: “Vậy ngày mai các ngươi giảm bớt một chút lượng rau dưa mang đi, chỉ cần bán xong trước giờ Tỵ ba khắc là được.”
Thời gian giảng bài của tư thục gần đây bắt đầu từ giờ Tỵ bốn khắc, bọn họ bán xong trước giờ Tỵ ba khắc, như vậy Trần Ngạn An có thể kịp giờ đến tư thục.
*Giờ Tỵ ba khắc: 9 giờ 45 phút, giờ Tỵ bốn khắc: 10 giờ.
Nói thì nói vậy nhưng Cảnh Lê cảm thấy, nếu thật sự muộn giờ, Trần Ngạn An cũng sẽ không để ý.
Dẫu sao có thể ở cùng A Dịch thời gian dài như vậy cơ mà.
Nhóc mập mạp này.
A Dịch cũng nói: “Ta hiểu rồi, vậy làm phiền Trần công tử.”
Mặt Trần Ngạn An không tự nhiên đỏ lên: “Không không không… Không phiền!”
Ăn xong cơm, Trần Ngạn An còn phải trở lại tư thục lên lớp, Tần Chiêu cùng hai thiếu niên trở về thôn.
Ba người đem xe bò trả lại cho Trần gia trước, rồi đưa A Dịch về phòng nhỏ đang ở hiện giờ, Tần Chiêu dắt tay Cảnh Lê trở về nhà.
Sau khi tách khỏi A Dịch, Cảnh Lê mới hỏi: “Ngươi hôm nay… Là hẹn trước với Trần Ngạn An sao?”
“Ừ, hắn tới xin ta hỗ trợ.” Tần Chiêu không giấu giếm, “Hắn nghe nói A Dịch muốn cùng ngươi lên trấn trên, muốn ta giúp đỡ tạo cơ hội, thù lao là mời chúng ta ăn một bữa cơm.”
“Nhưng các ngươi như vậy…” Cảnh Lê có chút chần chờ, “Các ngươi như vậy không được tốt lắm đâu?”
Tần Chiêu hỏi: “Có chỗ nào không tốt?”
“A Dịch cũng không thích Trần Ngạn An mà, các ngươi làm như vậy…”
Tần Chiêu nói: “Trần Ngạn An ngoại trừ tính tình ấu trĩ chút, phẩm hạnh lại không xấu. Nếu A Dịch không có hảo cảm với hắn, hắn cũng sẽ không làm ra việc gì mạo phạm.”
“Cũng đúng…”
“Nhưng còn ngươi.” Tần Chiêu dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Lê, “Việc hôm nay, ngươi không định giải thích cho ta sao?”
Cảnh Lê: “…”
Còn tưởng là hắn đã quên rồi cơ!
Quên thì chắc chắn không quên, lúc nãy không nhắc đến chỉ vì cho cá nhỏ nhà hắn chút mặt mũi, trước mặt người ngoài không tiện làm gì.
Tần Chiên nhìn cậu chăm chú, khóe miệng hơi cong lên: “Mới có một buổi sáng không gặp, sao cá nhỏ nhà ta lại biến thành nam nhân của người khác rồi? Ngươi đây là…”
Cảnh Lê vội vàng nhón chân, hôn nhanh một cái lên môi đối phương: “Ngươi đừng nói nữa, ta sai rồi được chưa?”
Tần Chiêu không dao động, mỉm cười hỏi: “Như vậy là đủ rồi?”
“Ta…”
Kiểu được đằng chân lên đằng đầu này Tần Chiêu rất am hiểu, lần đầu tiên hôn một chút là được, lần thứ hai liền muốn hôn hai cái, lần thứ ba là hôn lâu một chút, chậm một chút, tóm lại chỗ tốt chỉ nhiều chứ không ít.
Nhưng bọn họ hiện giờ đang đứng ở bia đá đầu đường, cũng không biết có ai nhìn về phía này không.
Cảnh Lê đưa mắt nhìn bốn phía, lỗ tai hơi hơi đỏ: “Còn… Còn có người ở đây.”
Ánh mắt Tần Chiêu hơi trầm xuống, trầm mặc lôi kéo Cảnh Lê về nhà.
Đẩy của viện ra, Cảnh Lê bước vào đã bị người đẩy nhẹ một cái. Sau lưng tựa lên cửa trúc, vừa mới mở miệng liền bị hôn.
Nụ hôn dài lâu lại thâm nhập, Cảnh Lê rất nhanh bị hôn đến mềm chân, theo bản năng bám chặt ống tay áo Tần Chiêu.
”Nam nhân của ai?” Tần Chiêu hơi ngẩng đầu, rũ mắt nhìn cậu chăm chú.
“Của ngươi.” Cảnh Lê bị hôn có chút thiếu oxy, choáng váng nói theo hắn, “Nam nhân của ngươi.”
Tần Chiêu nhướng mày, hiển hiên không quá hài lòng, lại hôn xuống: “Không đúng, nghĩ tiếp.”
Tay hắn cũng không nhàn rồi, một tay nhấc cằm đối phương, một tay từ từ vuốt ve bên hông Cảnh Lê.
Nhiệt độ nóng bỏng từ chỗ bị chạm vào mãnh liệt lan ra toàn thân, Cảnh Lê rốt cuộc chịu không nổi loại tra tấn ôn nhu này, bên gáy nổi lên mảng đỏ tươi.
Là vảy cá không giấu nổi.
Bàn tay Tần Chiêu đặt bên má Cảnh Lê di chuyển xuống, lòng bàn tay áp lên gáy, quả thật cảm nhận được cảm xúc lạnh tê tê kia.
Nháy mắt khi chạm tới, thân thể trong lòng ngực run mạnh.
”Ư… Ngươi, ngươi là nam nhân của ta!” Hốc mắt Cảnh Lê đều đỏ lên, hô hấp dồn dập, “Đừng chạm chỗ đó…”
Tần Chiêu đáy mắt ngập ý cười, trấn an hôn lên môi Cảnh Lê, buông lỏng tay.
Hắn không biết là cá nhỏ lại mẫn cảm như vậy, chỉ hôn hôn chút, chạm chạm chút cậu đã chịu không nổi, nếu làm thêm gì khác nữa thì cậu sẽ như thế nào?
Cảnh Lê không muốn biết những điều đó chút nào.
Cậu kéo kéo cổ áo, giấu đi những mảnh vẩy cá bên gáy, tủi thân xù thành một cục.
Sẽ có một ngày!
Sẽ có một ngày cậu có thể khống chế tốt những vảy cá đáng ghét này!
Mấy ngày kế tiếp, Trần Ngạn An đều theo ước định đi theo Cảnh Lê cùng A Dịch đi