Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 47


trước sau

Chuyển ngữ: Tuyền

Chỉnh sửa: Sunny

Cảnh Lê sao có thể không biết song tu là ý gì, cậu hé miệng, đối diện với ánh mắt của A Dịch, cả hai người đều cảm thấy hơi ngại.

A Dịch là người hay thẹn thùng hay xấu hổ, mà cậu thì… Nghĩ đến vài việc khiến người khác ngượng ngùng.

“Chúng ta đổi quyển khác đi.” A Dịch dường như khó xử để quyển sách lại, vẻ mặt hơi hốt hoảng, “Tìm lại thử xem, chắc sẽ có quyển khác.”

Nhưng bọn họ không tìm thấy.

Sách viết về những điều kỳ quái có thể tìm thấy trong tiệm sách đa phần là do thư sinh viết, đều là miêu tả về chuyện tình cảm của yêu quái với người phàm, rất khó để tìm thấy câu chuyện được sáng tác từ góc độ của yêu quái.

Quyển Yêu Vật Chí đó… Dường như là quyển duy nhất phù hợp với yêu cầu của Cảnh Lê.

Cảnh Lê do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn mua quyển đó về.

Phương pháp tu luyện không chỉ có một loại, nói không chừng có thể tìm thấy vài thứ khác từ bên trong.

“Giữ bí mật giúp ta, đừng nói chuyện này cho Tần Chiêu.” Cảnh Lê nói với A Dịch, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

A Dịch đỏ mặt, gật gật đầu.

Hai người vội vàng đi xe bò về thôn Lâm Khê, đẩy cửa sân ra, Tần Chiêu đang ngồi trên ghế trúc trong sân.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Chiêu bỏ quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua: “Về rồi à, mệt không?”

“Không, không mệt.” Trong tay Cảnh Lê xách một giỏ rau nhỏ, nhìn hắn nở nụ cười.

Rau bán trên trấn rất hiếm khi bán hết, luôn còn lại một ít bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển, chỉ cần vẫn còn ăn được thì Cảnh Lê đều giữ lại, chia cho A Dịch một nửa mang về nhà.

Cảnh Lê đi vào sân, đến giữa sân thì vô thức giấu giỏ rau củ ra sau lưng.

Tần Chiêu hơi nhướng mày.

Cá nhỏ nhà hắn sẽ không bao giờ che giấu nội tâm của mình.

Lại đang giấu hắn làm chuyện xấu gì đây?

Tần Chiêu rất bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Cảnh Lê bước nhanh qua cầu đá trong sân, lúc đang đi qua bên người Tần Chiêu, lại nghe người phía sau ung dung nói: “Hình như rau hôm nay còn lại không ít, còn những cái gì, cho ta nhìn xem?”

Cảnh Lê: “!!!”

Cảnh Lê lùi về sau nửa bước, che giỏ rau ở sau lưng: “Không, không có gì, mấy cái này không phải còn sót lại, là ta vừa đi hái về đó.”

Tần Chiêu đưa tay về phía hắn, ấm giọng nói: “Vậy cũng cho ta xem thử, hôm nay muốn ăn gì?”

Cảnh Lê không nhúc nhích.

Cậu đối mặt với Tần Chiêu một lúc, dung mạo người kia dịu dàng nhưng lại khiến người ta không thể trái lời. Cảnh Lê đành chịu thua, miễn cưỡng đưa giỏ qua dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương.

Tần Chiêu trông thấy tất cả những phản ứng của Cảnh Lê, hắn giấu đi ý cười trong đôi mắt, đưa tay tùy ý lượn một chút trong giỏ.

Cảnh Lê căng thẳng đến mức sắp không thở nổi.

“Lại muốn ăn củ cải?” Tần Chiêu dường như không chú ý đến phản ứng của Cảnh Lê, chầm chậm nói, “Hai ngày trước còn dư lại rất nhiều chưa ăn hết, đã chất đống trong nhà bếp kìa, ngươi quên rồi à?”

“Hả??” Cảnh Lê hơi hoảng hốt, nhỏ giọng nói, “Ta, ta không biết…”

Kĩ năng nấu ăn của Cảnh Lê thật sự không thể khen nổi, sau khi Tần Chiêu nếm thử một lần thì không dám để cậu vào bếp nữa, vì vậy cậu căn bản không rõ trong nhà còn dư lại những đồ ăn gì.

Tần Chiêu nói: “Không sao cả, nghe nói tay nghề muối rau củ của phu nhân trưởng thôn rất giỏi, để hôm nào ta đi tìm bà ấy học làm ít củ cải muối.”

Cảnh Lê không yên lòng: “Được…”

Tần Chiêu nhẹ nhàng cười lên, không trên chọc cậu nữa, bỏ lại củ cải vào trong giỏ: “Đi thay y phục đi, nghỉ ngơi một lát thì phải ăn cơm trưa rồi.”

Cảnh Lê như nhận được đại xá, vội vàng quay đầu chạy.

Trước tiên để giỏ rau ra sau bếp, rồi lấy quyển sách Yêu Vật Chí mỏng từ dưới đáy giỏ ra, giấu trong ngực rồi chạy nhanh về phòng.

Cậu xoay qua xoay lại vài vòng trong phòng, cuối cùng nhét quyển sách vào giữa giường, cẩn thận giấu kỹ.

Trong sân, Tần Chiêu mỉm cười thu lại ánh mắt, một lần nữa cầm quyển sách lên.

Ngày hôm sau, Tiết Nhân bắt đầu điều chế thuốc.

Đơn thuốc này của ông ta không những toàn thảo dược quý hiếm, mà quá trình chế ra giải dược cũng vô cùng phiền phức, từ sao khô thảo dược đến tạo thành thuốc viên cũng mất tới ba ngày.

Tần Chiêu và A Dịch hiểu biết về y lý, còn có thể giúp dỡ ít việc, Cảnh Lê chỉ có thể hỗ trợ họ làm vài việc lặt vặt.

Không khí trong vườn ngập tràn hương thơm thảo dược, Cảnh Lê vừa đẩy mở cửa sân đã nhìn thấy Tần Chiêu ngồi trong sân, sắc mặt không tốt lắm.

Cậu lập tức chạy qua: “Tần Chiêu, có phải trong người không được khỏe không?

Tần Chiêu dùng lửa nhỏ sắc thuốc trong ấm ở trước mặt, sắc mặt hắn trắng bệch, lắc đầu.

“Lại sốt sao?”

Cảnh Lê đưa tay muốn kiểm tra thử nhiệt độ trên trán hắn, nhưng lại bị Tần Chiêu ngăn lại: “Không sao đâu, ta chỉ là…”

Lòng bàn tay hắn vô cùng nóng, nóng đến nỗi Cảnh Lê hơi rụt lại.

“Bắt đầu sốt rồi à?” Tiết Nhân từ sau bếp ló đầu ra, “Bắt đầu từ tối qua đã không uống thuốc, phát sốt là bình thường thôi. Tiểu Ngư, ngươi dẫn hắn về phòng nghỉ ngơi một lát đi, thuốc mới đến chiều mới có thể dùng.”

A Dịch từ sau bếp bước ra, cầm lấy cái quạt: “Thuốc này để ta trông cho, Cảnh Lê, ngươi đưa Tần công tử về phòng đi.”

Cảnh Lê gật đầu: “Được.”

Cảnh Lê dìu Tần Chiêu về phòng.

Người Tần Chiêu nóng đến đáng sợ, không mấy chốc trước trán đã đổ một lớp mồ hôi. Cảnh Lê đóng kín cửa sổ, giúp hắn cởi áo ngoài, vắt khăn lau người cho hắn.

“Đừng lo.” Tần Chiêu thấp giọng, động viên nói, “Tiết tiên sinh nói muốn dùng thuốc mới, nhất định phải loại bỏ hết tất cả tác dụng của thuốc cũ, vì vậy nên mới sốt.”

“Ta… Ta biết rồi, ngươi đừng nói nữa.” Cảnh Lê hạ giọng nói.

Tần Chiêu rất nhanh đã không còn sức nói chuyện nữa, sau khi loại bỏ tác dụng của thuốc cũ, toàn thân hắn càng ngày càng nóng, dường như ngay cả nằm trên giường cũng cảm thấy khó chịu.

Giữa môi và răng đang cắn chặt của hắn phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, bàn tay run rẩy vô thức kéo tà áo.

“Tần Chiêu!” Cảnh Lê vội vàng nắm lấy hai tay hắn, ngăn hắn tự làm tổn thương chính mình.

Cậu từng trông thấy bộ dạng này của Tần Chiêu rồi.

Cái đêm lần đầu tiên cậu hoàn toàn biến thành người, Tần Chiêu cũng vì không dùng thuốc, khiến Trầm Hoan Tán trong người suýt nữa phát tác.

Nếu như vậy…

Cảnh Lê quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Cửa nhà chính đang đóng kín, từ nhà chính đến phòng ngủ có một tấm chắn

gỗ để ngăn che, hai bên có mành treo cao trên tường. Cậu bước qua, kéo kín mành hai bên, hoàn toàn che hết cảnh tượng trong phòng ngủ.

Sau đó, Cảnh Lê cởi áo ngoài, tháo dây lưng và áo bên trong, trèo lên giường, chui vào trong lồng ngực Tần Chiêu.

Cảm nhận có thứ gì lạnh giá dựa sát vào, Tần chiêu giơ tay lên ôm chặt cậu.

Cảnh Lê nhẹ nhàng rụt lại một chút, nhắm mắt, ngẩng đầu hôn lên môi Tần Chiêu. Cái chạm mềm mại như đánh thức một chút ý thức của Tần Chiêu, hắn xoay người đè Cảnh Lê dưới thân, dùng sức hôn xuống..

Nụ hôn này nóng bỏng hơn bao giờ hết, cả người Cảnh Lê run rẩy, vài chiếc vảy cá đỏ tươi xuất hiện trên làn da trần trụi.

Vảy cá sáng óng ánh long lanh gần như trong suốt, cảm giác mát lạnh.

Tần Chiêu dần dần hồi phục lại, thả lỏng Cảnh Lê.

Đầu Cảnh Lê dựa vào vai Tần Chiêu, chịu đựng cảm giác nhồn nhột ngưa ngứa khó chịu, nhỏ tiếng nói: “Không sao rồi… Rất nhanh thì sẽ không sao nữa…”

Trong phòng lại yên tĩnh, Cảnh Lê cảm thấy hơi thở của Tần Chiêu đã ổn định, cuối cùng cũng an tâm hơn, bất giác chìm vào giấc ngủ trong cái ôm nóng hổi đó.

Khi cậu tỉnh dậy, Tần Chiêu đã không còn ở trên giường.

Cảnh Lê sờ sờ chỗ trống, xoay người ngồi dậy, lại thấy Tần Chiêu quay lưng bên cạnh cậu, đang vốc nước rửa mặt.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Tần Chiêu quay đầu lại, kéo cái khăn treo bên cạnh lau mặt.

Cảnh Lê sốt ruột hỏi: “Sao ngươi lại dậy rồi? Phải làm gì để ta làm cho, ngươi mau qua nghỉ ngơi đi…”

“Không cần.” Tần Chiêu không để ý, nhẹ giọng nói, “Đã hết sốt rồi.”

Cảnh Lê chớp chớp mắt, sau đó bất giác kéo chặt tà áo lỏng lẻo. Vảy cá trên người cậu đã biến mất, áo trong đơn bạc khép lại cũng không che được bất kỳ thứ gì.

Tai Cảnh Lê hơi nóng lên, ngập ngừng ấp úng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không muốn lợi dụng ngươi đâu, ta chỉ là sợ ngươi sốt quá thôi, muốn, muốn giúp ngươi giảm nhiệt!”

“…” Rốt cuộc là ai lợi dụng ai đây.

Tần Chiêu ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Lần trước ngươi cũng làm như thế này à?”

“Lần trước?” Cảnh Lê nghĩ lần trước mà Tần Chiêu đang nói đến chính là lần cậu cứu hắn từ trong rừng trở về, gật đầu, “Đúng, đúng vậy…”

“Lần sau đừng như vậy nữa.” Tần Chiêu treo khăn lại, nhắm mắt, thật sự cảm thấy thê thảm không nỡ nhìn.

Có trời mới biết lúc hắn thức dậy, phát hiện tên nhóc này không mặc quần áo nằm trong lòng hắn là loại cảm giác gì.

Suýt nữa hại hỏa khí không dễ gì áp chế xuống đó lại bùng lên.

Cảnh Lê cũng hơi ngại, nhỏ tiếng nói: “Vậy sau này ngươi đừng bị bệnh nữa, vậy không phải là được rồi sao?”

Tần Chiêu cười bất lực, đang định nói gì đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu Ngư, thuốc sắc xong rồi, mau bảo phu quân ngươi dậy uống đi.”

Cảnh Lê trả lời: “Đến ngay!”

Cậu luống cuống tay chân mặc y phục, Tần Chiêu đi mở cửa.

Tiết Nhân bưng chén thuốc đứng trước cửa, nhìn thấy Tần Chiêu ra mở cửa thì hơi ngây ra một chút.

Tần Chiêu nhận lấy chén thuốc: “Làm phiền tiên sinh rồi.”

Khi hắn dẫn Tiết Nhân vào nhà, Cảnh Lê đỏ mặt bước xuống giường, khóe môi vẫn còn hơi sưng.

Tiết Nhân thấy giường chiếu lộn xộn, lại thấy tinh thần Tần Chiêu rõ ràng tốt hơn lúc trưa nhiều, dường như đã hiểu ra gì đó: “…”

Tần Chiêu nói: “Tiên sinh mời ngồi.”

“À, được…” Tiết Nhân bừng tỉnh hoàn hồn, sắc mặt phức tạp nhìn hắn một cái, nói: “Thuốc này phải uống lúc còn nóng, uống xong ta bắt mạch cho ngươi.”

Tần Chiêu: “Được.”

Hai người ngồi bên bàn, Tần Chiêu nhanh chóng uống xong thuốc, Cảnh Lê nhét cho hắn hai viên mứt kẹo, vội vàng giúp hắn bưng chén thuốc ra sau bếp.

Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời khỏi, không nhịn được cong cong khóe môi.

Tiết Nhân: “…”

Chua răng.

Tiết Nhân hắng hắng giọng, nói: “Đưa tay ra.”

Ông xem mạch Tần Chiêu một lúc, hơi nhăn mày rồi buông ra, rất lâu không nói chuyện.

Tần Chiêu hỏi: “Tiên sinh đã phát hiện ra điều gì?”

“Mạch này của ngươi đã ôn hòa không ít, độc tính được khống chế rồi.” Tiết Nhân vuốt râu thong thả nói.

Tần Chiêu hiểu ra.

Cũng như lần trước vậy, ngày đó Cảnh Lê cứu hắn về từ trong núi, đến tối hắn cũng không dùng thuốc, nhưng ngày thứ hai bệnh tình không chỉ không nặng thêm, trái lại còn dịu đi.

Có lẽ trên người cá nhỏ kia, thật sự có thứ gì đó ức chế công hiệu của dược tính.

Tần Chiêu nghĩ một lúc, hỏi: “Tiên sinh có biết nguyên do mạch hồi phục lại không?”

“Đương nhiên biết!” Tiết Nhân không hiểu sao hơi tức giận, “Việc này còn có thể không nhận ra sao?”

Tần Chiêu: “???”

Tiết Nhân nhìn hắn như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi chân thành nói: “Nhưng ta khuyên ngươi, cách này chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc, hơn nữa thân thể ngươi căn cốt tổn thương nghiêm trọng, sau này vẫn nên đừng dùng cách này.”

Tần Chiêu nhíu mày, từ đầu đến cuối đều không hiểu ý của Tiết Nhân.

Hắn hỏi: “Lời này của tiên sinh là ý gì?

Tiết Nhân hơi lúng túng, giọng ồm ồm nói: “Trầm Hoan Tán vốn là loại thuốc khiến cho tinh thần khí huyết con người tràn đầy. Ngươi lại còn trẻ, không thể trách vài lúc không khống chế được. Nhưng ngươi đã uống thuốc giải lâu như vậy, cơ thể không còn được như trước, tinh lực đã suy yếu, có vài việc nhớ phải kiềm chế, việc làm không được thì đừng làm!”

Tần Chiêu: “…”

Cảnh Lê vừa bước vào cửa: “???”

Tác giả có lời muốn nói:

#Tần Chiêu không được#


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện