Thư Kỳ hít sâu một hơi. Cô ta cố nở nụ cười, giọng nói trong trẻo:
- Mau mang đồ vào đây!
Tất cả mọi người chưa kịp hiểu được Thư Kỳ đang nói ai thì đã thấy ba người đàn ông cao lớn mặc bộ vest đen đi vào.
Trên tay mỗi người đều bê một hộp đồ vừa phải.
- Đây là một chút bánh ở cửa hàng Lucky mà tớ đã mua, mong rằng các cậu sẽ thích.
Thư Kỳ vừa dứt lời, những tiếng hít thở dồn dập và cái nhìn đầy hâm mộ đều đổ dồn về phía cô ta.
- Trời, thật là cửa hàng Lucky sao?
- Là cửa hàng đồ ngọt đứng đầu nước ta đó ư?
Cũng không quá ngạc nhiên khi mọi người lại kích động như thế, bởi lẽ những chiếc bánh ngọt này chỉ dành cho những người có địa vị cao mới được dùng.
Kể như các công tử tiểu thư này muốn ăn cũng phải dựa vào bố mẹ mình. Chứ bọn họ không có tư cách thưởng thức nó!
Tất cả đều đi nhanh đến chỗ ba người đàn ông cao lớn, nhìn những chiếc bánh ngọt tinh xảo được đặt lên mặt bàn.
Thư Kỳ cầm một cái lên, chậm rãi đi về phía Kiều Vũ.
Kiều Vũ ngồi im, khuôn mặt tròn trịa nghiêm túc nhìn xuống mặt bàn, trong lòng run bần bật vì lo lắng.
Nữ chủ muốn làm gì vậy? Sao cô ấy lại tiến về chỗ cô?
Aaaaa từ nãy đến giờ cô mới trộm nhìn cô ấy một chút thôi mà...
Ánh mắt Thư Kỳ chăm chú nhìn vào Kiều Vũ, rõ ràng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nữ chủ, thế nhưng cảm giác rùng mình vẫn nổi lên tận não.
Theo như tác giả nguyên tác nói đến, nếu cảm nhận được điều như vậy có nghĩa là bản thân đã bị một trong hai người đứng đầu nổi lên sát ý, và thế giới bắt đầu bài xích sự tồn tại của cô, cứ như thế Kiều Vũ sẽ biến mất khỏi cuộc sống này.
- Bạn học mới, cho cậu nè, ăn ngon lắm đó.
Kiều Vũ run tay nhận lấy chiếc bánh, lắp bắp:
- C... cảm ơn!
- Không có gì, tớ rất vui vì cậu thích nó.
Môi Kiều Vũ giật giật, nhận lấy nghĩa là thích sao? Đây là bất đắc dĩ, là không còn lựa chọn nào khác, có hiểu không hả?
Thư Kỳ liếc nhìn ra sau, thấy các bạn học đang