Nhưng mà lời nói của Mộ Dung Lãnh Nam lại trực tiếp đẩy ngã sự tự tin của anh.
“Là vợ chồng Lư Bạch Khởi! Bọn họ sợ nhà Mộ Dung sẽ rút vốn cho nên cam đoan với tôi nhất định sẽ mau chóng nghĩ cách lấy được quyền sáng chế của con trai anh sớm thôi”
Một tia sát khí xet qua trong con ngươi trầm lặng của Lục Khải Vũ: “Cậu nói thế nào? Cậu cũng muốn lấy được quyền sáng chế từ trong tay của con trai tôi sao?”
Sau khi Mộ Dung Lãnh Nam ửng sốt vài giây thì nở nụ cười: “Đương nhiên là tôi muốn rồi, đây chính là bảo vật vô giá đó, là loại thuốc mới nhất có hiêu quả đăc tri bênh tim cao nhất.
Khóe môi Lục Khải Vũ có chút câu lên: “Vậy chúng ta bàn điều kiện nào, cậu thấy sao hả?”
“Anh nói đi!” Mộ Dung Lãnh Nam có chút kích động khi nghe Lục Khải Vũ nói về chuyện quyền sáng chế thuốc đặc hiệu.
“Nhà Mộ Dung phải tuyên bố công khai với giới truyền thông rằng từ nay về sau sẽ không hợp tác với các xưởng thuốc của tập đoàn Tập đoàn nhà họ Lư nữa, vậy thì tôi sẽ hai tây đưa bằng sáng chế đến cho cậu”
“Anh muốn nhà họ Lư triệt để phá sản, sau đó vĩnh viễn không thể trở mình được sao? Mộ Dung Lãnh Nam rất thông minh, lập tức liền đoán được ngay ý của anh.
“Đúng vậy” Lục Khải Vũ cũng không giấu diếm làm gì, trực tiếp biểu lộ thái độ của mình.
“Được thôi, không thành vấn đề” Mộ Dung Lãnh Nam trả lời rất sảng khoái.
Lục Khải Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời còn có chút tối tăm mờ mịt: “Thạch Thiên Bằng chạy thoát như thế nào? Nhà Mộ Dung các người không phải đến cả một người hầu phạm sai lầm cũng không trông coi được đó chứ?”
Thạch Thiên Bằng là anh của Đào Lệ Mẫn, người đó tâm địa tàn độc, suy nghĩ thấu đáo.
Sau khi anh ta trốn rồi, nhất định sẽ không cam tâm cho qua dễ dàng như vậy.
Nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm được người mới được.
Trong điện thoại, Mộ Dung Lãnh Nam thở dài một hơi: “Cũng không biết là do trùng hợp hay là tại làm sao, đêm qua Lãnh Nhu đột nhiên cắt cổ tay tự sát trong phòng khách sạn, trong lúc quản gia Vương sắp xếp đưa nó đi bệnh viện thì có người giả mạo nhân viên quét dọn của khách sạn, lẫn vào trong phòng của Thạch Thiên Bằng, sau đó, giúp anh ta trốn ra từ cửa