Nội dung cơ bản của hợp đồng bao gồm:
Điều 1: Từ hôm nay trở đi không được gọi Mạc Hân Hy là vợ nếu chưa được cô cho phép, không được có hành vi thân mật quá giới hạn.
Điều 2: Tất cả các quyết định lớn nhỏ đều phải thương lượng trước với Mạc Hân Hy.
Điều 3: Trong vòng hai mươi ngày giải quyết việc tổ chức lễ cưới của nhà họ Lục.
Điều 4: Nửa năm sau, nếu Mạc Hân Hy vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của Lục Khải Vũ, Lục Khải Vũ bắt buộc phải chủ động ký đơn ly hôn, trả lại tự do cho cô.
Đây là một bản hợp đồng tóm tắt ban đầu. Sau khi đọc xong, Mạc Hân Hy nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là nửa năm sau? Hơn nữa, anh định làm gì để giải quyết việc bác gái muốn chúng ta tổ chức lễ cưới?”
Lục Khải Vũ đưa mắt nhìn cô, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách. Nhưng mà hiện giờ anh không thể nói cho họ biết chân tướng sự thật được, anh sợ bà nội sẽ không chịu nổi kích thích lớn như vậy, cũng lo Tư Nhã và Mộc Lam không tiếp thu được. Hân Hy, xin em hãy cho anh thêm nửa năm. Nếu sau nửa năm mà em vẫn không hề có một chút cảm giác gì với anh, hoặc là vẫn muốn kiên trì với chủ nghĩa độc thân của mình thì anh chắc chắn sẽ ký đơn ly hôn, trả lại tự do cho em”
Anh nói vô cùng chân thành, sự lạnh lùng kiêu ngạo đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng thâm tình chưa từng có ngập tràn trong ánh mắt anh nhìn cô.
Mạc Hân Hy dứt khoát quay mặt sang một bên: “Được, cứ làm như vậy đi! Anh in ra rồi chúng ta ký tên.”
Nghe thấy lời cô nói, Lục Khải Vũ lập tức in hợp đồng thành hai bản. Mạc Hân Hy không chút do dự cầm bút ký tên của mình.
Lục Khải Vũ chăm chú nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên. Trong vòng nửa năm này, anh nhất định sẽ làm mọi cách để khiến Mạc Hân Hy yêu mình.
Đêm hôm ấy, Mạc Hân Hy ngủ trong phòng của Tư Nhã. Tư Nhã vô cùng vui vẻ, vừa ôm chặt cô vừa lắp bắp kể lại những chuyện đã xảy ra ở nhà trẻ.
Khả năng diễn đạt ngôn ngữ của cô bé đang dần dần hồi phục.
Thấy trên mặt con gái đã tràn ngập nụ cười, sự bi thương trong lòng Mạc Hân Hy dần tan biến.
Cô nhất