Sau đó, Diệp Lan Chi cúi đầu thật thấp với Mạc Hân Hy: “Hân Hy, xin lỗi cô, nếu cô muốn đánh tôi để xả giận thì cứ đánh đi! Chuyện năm đó đúng là lỗi của tôi. Khi ấy tôi còn trẻ người non dạ, suy nghĩ ích kỷ không nghĩ tới mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”
Cô ta vừa nói vừa bật khóc nức nở.
Mạc Hân Hy túm lấy tóc của cô ta đè cô ta sát vào tường: “Diệp Lan Chi, cô đừng tưởng chỉ cần làm bộ làm tịch nói xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho cô. Giữa tôi và cô là mối thù không đội trời chung.”
“Hân Hy, nếu giết tôi khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn thì cô cứ giết tôi đi, sau khi tôi mang thai, đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy chín đứa trẻ vây quanh tôi gào khóc nhao nhao đòi tìm mẹ. Mỗi ngày trôi qua, lương tâm của tôi đều đang bị dày vò, không bằng tự kết liễu đời mình để tạ tội.” Vẻ mặt của Diệp Lan Chi tràn đầy sự chân thành sám hối.
Mạc Hân Hy buông cô ta ra, lạnh lùng bật cười thành tiếng: “Diệp Lan Chi, đừng giả vờ nữa. Có gì cứ nói thẳng ra đi, cô đừng giở trò quanh co với tôi.”
Diệp Lan Chi vẫn tha thiết nắm chặt tay cô: “Hân Hy, tôi không giả vờ, xin cô hãy tin tôi.”
Mạc Hân Hy trực tiếp hất tay cô ta ra: “Nếu cô không chịu nói thì tôi đi đây. Nhưng mà tôi nói cho cô biết, chiêu trò khóc lóc kể khổ của cô không có tác dụng với tôi đâu. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm cơ hội giải quyết thù hận giữa hai chúng ta.”
Diệp Lan Chi tỏ vẻ xấu hổ, thế nhưng ngay lập tức cô ta đã thay đổi thái độ lạnh giọng cười nói: “Mạc Hân Hy, hôm nay các cô đã bắt được dì Mai chưa?”
Cả ngày hôm nay cô ta vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Cô ta đã đọc rất nhiều tin tức mới nhưng vẫn không thể tìm được bất kỳ mẩu tin nào liên quan đến dì Mai.
“Sao vậy? Cô sợ bà ta khai ra cô à?”
“Không phải, tôi hy vọng cô có thể sớm ngày tìm được mấy đứa nhỏ kia để tội lỗi của tôi được giảm nhẹ.” Diệp Lan Chi không hổ là một diễn viên, giả vờ rất giỏi.
Cô ta không nhắc đến đứa nhỏ còn đỡ, vừa mới nhắc tới liền khiến lửa giận trong lòng Mạc Hân Hy bùng nổ.
Cô tiện tay cầm lấy một chiếc muôi gỗ ở trên bàn nấu ăn dùng sức đánh thật mạnh vào mu bàn tay của Diệp Lan Chi.
Diệp Lan Chi giật nảy mình, mu bàn tay lập tức sưng đỏ cả một vùng. Cô ta phẫn nộ nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Cô, cô, cô làm cái quái gì vậy?”
Mạc Hân Hy lạnh lùng mỉm cười: “Không phải ngày ngày lương tâm cô đều bị dày vò sao? Không phải cô muốn sám