Hiện giờ tâm trạng của Diệp Lan Chi như đang ngồi trên bàn chông. Cô ta đột nhiên đứng dậy đến gần Mạc Hân Hy cầm tay cô cầu xin: “Hân Hy, tôi thật sự rất yêu cậu hai. Cầu xin cô đừng nói ra chuyện bảy năm trước. Tôi xin hứa, tôi cũng sẽ không nói cho anh cả biết chuyên cô từng sinh chín đứa nhỏ. Từ nay về sau chúng ta hãy chung sống hòa bình với nhau có được không?”
Diệp Lan Chi nhất định phải nghĩ cách mau chóng được gả cho cậu hai nhà họ Lục, sau đó lợi dụng thân phận mợ hai nhà họ Lục đi tìm người xử lý di Mai. Nếu không cả đời này của cô ta sẽ bị di Mai phá hủy.
Mạc Hân Hy lạnh lùng đẩy cô ta ra, quay lưng cầm lấy cốc nước trên bàn nấu ăn rồi nói: “Cô muốn gả cho cầu hai là chuyện của riêng cô, chẳng liên quan gi tới tôi cả. Cô không cần cầu xin tôi làm gì, cũng không cần phải giữ bí mật giúp tôi. Mạc Hân Hy này không cần cô làm như vậy.”
Dứt lời, cô mở cửa phòng bếp đi thẳng ra ngoài. Vừa mới đi tới đầu cầu thang đã gặp Tư Nhã đang chuẩn bị xuống tầng. Mạc Hân Hy vội vàng chạy tới bế con gái nhỏ: “Tư Nhã ra ngoài làm gì vậy?”
“Mẹ, đi lâu, Tư Nhã, lo lắng.” Tư Nhã dùng những từ ngữ đơn giản nhất để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô.
Cô dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Xin lỗi Tư Nhã nhiều, mẹ khiến Tư Nhã phải đợi lâu rồi.”
Mạc Hân Hy bể con gái lên tầng hai, cửa phòng Lục Khải Vũ chợt mở ra.
“Tư Nhã sao vậy?” Anh dịu dàng bước tới hỏi thăm.
Anh đang mặc áo ba lỗ và quần đùi, trông cực kỳ quyến rũ.
“Không có gì, tôi xuống phòng bếp rót nước cho con bé, con bé đợi lâu nên tự chay ra ngoài.” Tư Nhã được được Mạc Hân Hy bể trong ngực đột nhiên nhào về phía Lục Khải Vũ dang tay ra: “Bố ối, con muốn ôm!”
Đây là lần đầu tiên cô bé chủ động đòi Lục Khải Vũ ôm mình. Trên mặt Lục Khải Vũ ngập tràn vui sướng, cần thân từng || từng tí bể Tự Nhi tử trong tay của Mạc Hàn Hy.
“Em gọi anh một tiếng, để anh đi lấy nước cho con bé cũng được mà.” Thấy gương mặt nhỏ nhắn của con gái hồng hồng đáng yêu, anh không nhịn được hôn một cái lên mặt cô bé.
“Tôi tường anh ngủ rồi.”
“Kể cả