Lục Vũ Lý chột dạ quay đi, bước đến bên cạnh Đào Nhỏ, xoay người cố găng bế Đào Nhỏ lên: “Anh cả, anh cho là ai cũng thích ăn vặt hết à?
Sau này em sẽ làm ảnh đế, sao có thể ham ăn như Tiểu Bạng Lục được!”
Lục Vũ Tháp đang bóc đậu phộng cho Đào Nhỏ, Lục Vũ Lý đột nhiên ôm lấy cô bé, Đào Nhỏ không thích, dùng bàn tay đánh lên mặt cậu nhóc: “Ai mượn anh bế em chứ? Anh đâu phải chú nhỏ của em, em không thèm cho anh bế đâu! Mau thả em xuống”
Đào Nhỏ mới hơn ba tuổi, nhưng cái tát này đáp vào mặt làm Lục Vũ Lý mắt nổi đom đóm.
Cậu vội vàng thả Đào Nhỏ xuống: “Đào Nhỏ, em có phải con gái o lực tay lại mạnh như vậy, anh sắp bị em đánh tới méo.
Tất cả mọi người không nhịn được bật cười.
Lần này Lục Minh Húc hình như đã nhớ ra gì đó, hỏi Vũ Tuấn: “Đúng rồi, cậu em bây giờ thế nào rồi?”
Nhớ đến tình trạng hiện tại của người chú Khúc Lăng Cường, trên khuôn mặt Vũ Tuấn lộ nụ cười mỉm: “Anh cả, chú của em không sao nữa rồi, hôm qua tự nhiên ngất xỉu là vì chú tăng ca liên tục trong thời gian dài, ăn uống không đúng giờ, mất ngủ, mệt mỏi, lại thêm tâm trạng không tốt nên mới thế”
“Nhưng mà, chú của em cũng được xem là gặp họa rồi mới gặp phúc, cô giáo Dương đồng ý lời cầu hôn của chú ấy rồi.
Mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho chú ấy!”
Lục Vũ Lý nghe xong, hai mắt mở to: “Thế hả? Xem ra anh không đoán nhầm, trong lòng mợ anh quả nhiên vẫn không thể quên được chú Khúc.
Hy vọng bọn họ sau này có thể mãi mãi hạnh phúc!”
Đúng thế, cuộc sống hạnh phúc là thứ mà người người hướng đến.
Trong khi mọi người đang hướng về cuộc sống hạnh phúc hoàn mỹ này, thời gian rất nhanh đã sang đến năm thứ hai.
Trong một năm này, cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp ban đầu của Long Uy và Liễu Thanh Y lại xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, ngã thẳng từ trên mây xuống vực thẳm.
Tháng ba, trăm hoa đua nở, hương hoa lan tỏa khắp không gian.
Liễu Thanh Y xuất hiện trong