Lục Minh Húc cũng không nhịn được mà mở miệng nói: “Ngũ Bảo, không phải anh cả nói gì em, nhưng mà em như vậy quá không có suy nghĩ rồi.
Em gái ruột thịt của mình cũng luyến tiếc không mua cho một con gấu bông đẹp như vậy, lại cố ý tặng cho một cô bé mới quen chưa tới một năm, mấy đứa Vũ Tuệ tức giận với em cũng đáng lắm”
“Đúng vậy, đúng vậy, em gái ruột của mình thì không thương, lại muốn đi thương con cái nhà người khác.
Anh năm, em thay mặt các em gái khinh bỉ anh!” Nhóc mập Lục Vũ Bách đứng về phía các em gái mình.
Lục Vũ Lý nói: “Hai đứa thì biết gì? Em gái làm sao có thể so sánh với vợ mình được, anh thấy rõ ràng Ngũ Bảo đã coi trọng Bảo Châu kia rồi, muốn nuôi lớn lên rồi sau này lấy làm vợ luôn đó!”
Lời nói của Lục Vũ Lý vừa thốt ra xong, đã lập tức bị các anh chị em mình ghét bỏ.
Anh cả Lục Minh Húc trừng mắt nhìn cậu bé một cái: “Nhị Bảo, sao.
lại nói như vậy được.
Cái gì mà vợ với không phải vợ, chúng ta mới bao nhiêu tuổi? Hãy cẩn thận em mà nói hươu nói vượn, bố mẹ lại đánh em đấy!”
Lục Vũ Bách vội vàng kéo các em gái đi ra phía ngoài: “Suy nghĩ của anh hai quá không lành mạnh rồi, chúng ta đừng chơi với anh ấy nữa.”
Lục Vũ Tuấn cũng cười nhạo Lục Vũ Lý: “Anh hai, anh nói những lời gì vậy? Sau này đừng nói nữa nha!”
Lục Vũ Lý không vui: “Anh đã nói gì chứ? Tất cả những gì anh nói đều là sự thật.
Ngũ Bảo, em nói xem, có phải em nghĩ như vậy không”
Nói xong, cậu bé tới trước mặt Lục Tấn Khang lại hỏi.
Lục Tấn Khang nhìn cậu bé một cái: “Đầu óc của anh bị bệnh rồi!
Tránh ra đi!”
Nói xong, Lục Tấn Khang đi ngang qua bên cạnh cậu bé, hoàn toàn là lười để ý tới