Lục Khải Vũ nói xong thầy Mạc Hân Hy hơi xâu hồ nhìn mình thì củi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Hân Hy, anh đã nói là làm. Anh cũng biết dùng hành động của mình để khiến em tự nguyện yêu anh.”
Hơi thờ của anh phả lên cổ Mạc Hân Hy khiến mặt cô hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
“Chuyện đó, Tổng giám đốc Lục à, tám giờ rồi, Tư Nhã và Mộc Lam trẻ rồi, chúng tôi đi trước đây.”
Cô không biết nên đối mặt với tình cảm sâu sắc của anh thế nào nên vội vàng kéo Tư Nhã và Mộc Lam chạy đi.
Lục Khải Vũ nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng anh nhếch thành một nụ cười, rõ ràng cô cũng có cảm giác với anh, sao cô vẫn còn mạnh miệng thế, anh không hiểu trong lòng Hân Hy đang băn khoăn chuyện gi.
Lục Khải Vũ nghĩ đến đây thì gọi cho tro lý: “Hôm nay tôi muốn gặp Tổng giám đốc Lý của công ty bảo vệ Chân Thành, cậu giúp tôi hen người ta đi.”
Trực giác của Lục Khải Vũ nói cho anh biết rằng nhất định Lý Duy Lộc biết chuyện gì đó.
Mạc Hân Hy dẫn Tự Nhã và Mộc Lam đến nhà trẻ mới nhở ra, hôm qua cô đã hứa với Lý Mộc Tháp sẽ mang cho cậu bé một ít truyện tranh. Vì bắt được di Mai, biết được những chỗ bọn trẻ bị thất lạc nên cô cũng không còn tâm trạng nhớ đến chuyện này nữa. Bây giờ biết phải làm sao đây? Cô nhớ đến ảnh mắt ước ao của Lý Mộc Tháp, hơi không đành lòng.
“Di Hân Hy di, sao di không đi?”
Cô thờ dài: “Hôm qua di hứa với một bạn nhỏ sẽ đem truyện tranh đến cho ban ấy nhưng lại quên mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Mộc Lam nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi chi