“Dì ơi, dì ơi, cháu thật sự không phải cố ý nhìn trộm đâu.
Cháu thật sự chưa nhìn thấy gì hết.
Cháu đảm bảo sau khi trở về sẽ không nói gì cả”
“Thật đó, cháu lấy tính mạng và hạnh phúc sau này ra thề, con thật sự chưa nhìn thấy gì hết”
“Cháu, cháu nếu dì không tin, ngày mai cháu sẽ rời khỏi Hà Thành, không bao giờ xuất hiện nữa”
“Hai người chúng ta từ trước đến nay chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng quen biết”
“Có được không dì, con cầu xin dì, nể mặt Lục Minh Húc, nể mặt cô giáo Hoàng, mợ cháu, dì cứ xem cháu như một cái rắm, thả con đi đi mài”
Bạn nhỏ Mạc Vũ Lý, vừa khóc vừa sụt sịt cầu xin.
Mạc Hân Hy bị câu nói cuối cùng của cậu chọc cười.
“Tại sao cháu cảm thấy dì sẽ giết con chứ?”
Trong não của thẳng nhóc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
“Hả, dì, dì không giết cháu diệt khẩu sao?” Mạc Vũ Lý đột nhiên ngừng khóc, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mạc Hân Hy.
Tay của Mạc Hân Hy cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, đứa trẻ này thật sự rất giống Nhị Bảo.
“Cháu dễ thương như vậy, sao dì nỡ giết con chứ!” Ngữ khí của cô dịu dàng, sợ sẽ dọa đứa trẻ trước mặt này.
“Nhưng mà…’ Mạc Vũ Lý vẫn không yên tâm.
Thật ra từ trong lời nói của cậu và Lục Khải Dã vừa nãy, Mạc Hân Hy đã đoán ra được rồi.
Vì vậy mà lúc này nghe thấy thằng nhóc này tự mình nói ra, cô cũng không quá ngạc nhiên.
“Mẹ cháu biết không?” Cô hỏi.
Đối với chị họ mười mấy năm không gặp kia, Mạc Hân Hy cũng không hiểu rõ lắm.
Chỉ biết năm đó cả nhà bác cả làm ăn dược liệu ở Hà Thành, sau này, cũng khoảng bảy năm trước, đột nhiên bị phá sản, về quê là thị trấn Yên Hoa.
Ấn tượng chị họ Mạc Tình để lại cho cô rất đẹp, có chút kiêu ngạo.
của người thành phố, hơn nữa còn nhiều tài năng.
Lúc ấy, sau khi tan học cô còn phải về thái rau cho lợn, đốt củi nấu cơm, chị họ đã giành được quán quân của cuộc thi hát dành cho học.
sinh tiểu học của Hà Thành rồi.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ giống như trời và đất