Tại Lạc gia.
Bà quản gia đi vào.
" Lão gia, có người nói muốn gặp ạ."
Ông Lạc đang ngồi uống trà, nghe vậy liền đặt ly trà xuống.
" Người, là ai."
" Dạ, người đó nói là Đường Quân Viễn."
" Đường Quân Viễn." ông trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng.
" Mời cậu ta vào đây."
" Vâng ạ."
Anh bước vào, đi đến ngồi xuống.
Trên bàn ông rót sẵn ly trà, đẩy đến trước mặt anh.
Quân Viễn nhìn, anh cũng không vội lấy ly trà lên nhấp một ngụm.
" Hôm nay là ngọn gió nào đưa Đường tổng đến đây vậy."
Quân Viễn đặt ly trà xuống, nhếch môi.
Hai chân bắt chéo, hai bàn tay đan xen đặt trên chân dựa người vào ghế.
" Có vẻ như Lạc lão gia vẫn còn thư thả quá nhỉ, còn có thể ngồi đây thưởng trà."
Ông rót nước vào ly của mình, nói.
" Có vẻ Đường tổng rất bận tâm đến Lạc thị quá nhỉ, cậu có hứng thú với việc kinh doanh của nhà họ Lạc tôi à."
" Hứng thú sao, hình như Lạc lão gia hiểu nhầm ý tôi rồi thì phải.
Tôi nghĩ ông cũng biết lý do tôi đến đây là gì rồi đúng chứ, ông phải biết rõ chứ."
" Làm sao mà tôi có thể biết được khi mà cậu không nói gì, rằng ở chỗ tôi có thứ gì để Đường tổng đây thích thú chứ."
Anh vẫn dáng ngồi đó, nhưng trên mặt đã lạnh thêm mấy phần.
" Tôi được biết, ông có một người cháu gái.
Cô ấy đã bị ông bỏ rơi, ly cách ba mẹ cô ấy gián tiếp hại chết ba mẹ cô ấy."
Tay cầm ly trà của ông khựng lại, nhìn anh.
" Cậu là đang nói ai."
" Lương Y Thần, ngay cả tên cháu gái mình ông còn không biết, à không ông làm gì cần để biết."
Lạc lão gia, tay như không thể khống chế được khi nghe anh nhắc tên cô.
Nhưng ông gắng không để mất bình tĩnh, Quân Viễn cũng chẳng cần phải để tâm đến.
Người phụ nữ của anh, không một ai có quyền được làm cô đau khổ.
Anh cũng không được, dù có anh cũng sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp, nhưng những người này lại dám khiến cô phải thương tâm, khiến cô phải mắc chứng bệnh tâm lý.
Khiến cô phải chịu đựng sự mất đi người thân, phải trải qua những ngày tháng đó.
" Cậu..!"
" Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói rõ cho ông và người của nhà họ Lạc biết, từ nay về sau không được đến tìm cô ấy.
Đây không đơn giản là một lời nói, nếu tôi biết các người còn có ý định đó thì tôi không để các người được yên ổn mà sống ở An Dương này đâu."
" Cũng vì cô ấy tôi mới nương tay với Lạc thị, nhưng đừng nghĩ là tôi sẽ không làm gì nếu các người dám đến làm phiền Thần Thần, đến lúc đó thì ông nên biết kết cục của Lạc gia rồi đó và cả người nhà của cô ấy nữa."
Đúng lúc này Lạc Ý từ ngoài đi vào, bà đưa mắt nhìn anh.
Quân Viễn không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái đi thẳng ra cửa, nhưng được vài bước anh đứng lại quay lưng với bà nói.
" Ba tháng trước, bà đến Nam Dương.
Tìm đến An Thành để gặp cô ấy, khiến cho tinh thần của cô ấy suy sụp tôi nên làm gì với bà đây nhỉ, từ nay về sau đừng lấy hai từ người thân đó ra để đo