Ánh mắt của Từ Hiền Trang bỗng nhiên trầm xuống, không hề nghĩ ngợi gì mà vọt tới, dùng thân thể yếu đuối của mình trực tiếp đụng vào một người, cũng tạo ra một lỗ hổng cho Tống Dật Hiên, một lỗ hỗng mà anh ta có thể chạy thoát.
“Đi.”
Ánh mắt của Từ Hiền Trang biểu đạt ý tứ này, mình thì cố chấp ôm chặt người lính đánh thuê kia.
Tên lính đánh thuê bị động tác này của Từ Hiền Trang làm cho nổi giận, trực tiếp cầm lấy con dao ở trong giày đâm vào phía sau Từ Hiền Trang.
“Từ Hiền Trang!”
Tống Dật Hiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi nghe thấy một tiếng “phốc” vang lên, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả mắt của Tống Dật Hiên.
Ánh mắt của Từ Hiền Trang mang theo nụ cười và thỏa mãn.
Rốt cuộc cô ta đã có thể làm cái gì đó.
Nếu như cứ chết như vậy, có phải là Tống Dật Hiên có thể nhớ kỹ cô ta?
Cho dù anh không yêu cô ta, cho dù anh có ghét cô ta tới cỡ nào, nhưng mà kết thúc như thế có phải sẽ để lại dấu ấn sâu sắc ở trong lòng của Tống Dật Hiên?
Làm sao mà Hồ Ngọc Duyên có thể so sánh với một người chết được chứ!
Cô ta vì Tống Dật Hiên mà ngay cả chết cũng không sợ.
Từ Hiền Trang cảm thấy toàn thân đau nhức, máu tươi không ngừng phun ra, cô ta có thể cảm nhận được sinh mạng đang trôi qua, nhưng mà cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm từ trước tới nay chưa từng có.
Rốt cuộc cô ta cũng đã không cần phải vất vả ngày đêm vì người mẹ bị liệt, rốt cuộc cô ta không cần phải giao mạng sống của mình cho người khác, rốt cuộc cô ta có thể để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng của người đàn ông mà mình yêu, sẽ trở thành nốt chu sa trong lòng của anh ấy chứ?
Từ Hiền Trang ngậm lấy