“Được.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.
Diệp Ân Tuấn biết cô sợ lạnh, lập tức nắm hai tay cô vào lòng bàn tay mình.
“Tống Dật Hiên cũng muốn đi?”
Diệp Ân Tuấn hỏi.
Thẩm Hạ Lan cho rằng anh lại ghen tuông, cười nói: “Anh ấy đi cũng không ảnh hưởng đến địa vị của anh trong lòng em, yên tâm đi.”
Nói xong, cô cười vô cùng xán lạn.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan hiểu lầm, muốn giải thích, cuối cùng vẫn là thở dài nói: “Lưu Mai chết rồi, nhồi máu cơ tim đột phát, cấp cứu không kịp thời.”
“A?”
Thẩm Hạ Lan sững sốt Cô cho rằng mình nghe nhầm.
Lưu Mai nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc hi sinh con trai mình, sao lại dễ dàng chết như vậy chứ?
“Anh làm?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng ít nhiều có chút căng thẳng.
Mặc dù mọi người đều biết Lưu Mai tội đáng chết vạn lần, nhưng bà ta không thể chết trong tay Diệp Ân Tuấn.
Nói thế nào, bà ta cũng là mẹ Tống Dật Hiên, anh ta hận bà ta, oán bà ta, lại không thể tận mắt nhìn người khác ra tay với mẹ mình.
Thẩm Hạ Lan không nắm chắc, chỉ có thể căng thẳng nhìn Diệp Ân Tuấn.
Cô là để ý tới Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn lúc này có chút ghen tuông, nhưng anh cũng biết tâm ý của cô đối với mình, cho nên vẫn là nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng bản thân, thấp giọng nói: “Không phải anh, lúc anh đi, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều có mặt, Lưu Mai đã qua đời rồi.
Bà ta chết ngay trước mặt Tống Dật Hiên, anh cảm thấy đây hẳn là kết quả tốt nhất của bà ta.
Mặc dù bà ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn có con trai lo liệu hậu sự.
Anh nghe nói