Thẩm Hạ Lan bỗng nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Thuốc Tranh kê cho anh anh uống đúng giờ chứ?”
“Có.”
“Còn tái phát không?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn có khi phát bệnh sẽ giấu cô, mắt của cô chăm chú nhìn Diệp Ân Tuấn.
“Không có, gần đây đều không, thật đấy.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, ôm cô chặt hơn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người ấm áp, nhìn tuyết tích tụ bên ngoài, cười nói: “Thật muốn ra ngoài đắp người tuyết, chơi ném tuyết.”
“Cơ thể của em không được.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp từ chối.
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, Diệp Ân Tuấn cũng không có thỏa hiệp.
Biết anh suy nghĩ cho cơ thể của mình, Thẩm Hạ Lan cũng không có quậy, sau khi ăn xong thì mở máy tính video call với Triệu Tâm Hằng.
Công ty bây giờ đã nghỉ lễ rồi, bên phía Triệu Tâm Hằng cô phát một khoản thưởng, rất phong phú.
Công ty khoảng thời gian này dưới sự dẫn dắt của Triệu Tâm Hằng có doanh thu không tồi, mấy nghệ sĩ tuy không phải là ngôi sao quá nổi tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng có dịp lên mặt báo tạp chí gì đó, tài nguyên cũng không tồi.
Album của Lam Tử Thất, gần đây trên khắp đường to ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy tiếng hát của Lam Tử Thất.
Thẩm Hạ Lan vui thay cô ấy, quả thật cũng không biết cô ấy tết có về hay không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Lam Tử Thất.
“Tết về không?”
“Về chứ, Tống Đình nói nhớ Diệp Ân Tuấn nhà các cậu rồi! Thật là, người khác đều đề phòng tiểu tam là nữ, tớ đây còn phải đề