“Ngưỡng mộ à? Ngưỡng mộ thì cậu mau kết hôn với Tống Đình đi!”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất thở dài một tiếng, nói: “Chúng tớ đều không có ba mẹ nên không tổ chức đám cưới, về sau không được thì đi du lịch kết hôn.
Bây giờ tớ tốt xấu gì cũng là một người của công chúng, đám cưới thu hút sự chú ý quá cũng không tốt.
Hạnh phúc của bọn tớ tự mình thấy là được.”
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy có hơi đáng tiếc.
“Không bằng tớ sắp xếp cho các cậu?”
“Thật sự không cần, ý của tớ và Tống Đình là tổ chức đơn giản là được rồi, đám cưới mà mỗi người mong muốn không giống nhau, cái tớ muốn chính là hai người vui vẻ đi du sơn ngoạn thủy.”
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tiện nói gì nữa.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc thì mới cúp máy.
Ngày tháng coi như tạm bình yên.
Nháy mắt đã đến ngày Tống Dật Hiên kết hôn.
Hôm đó Thẩm Hạ Lan thức dậy từ sáng sớm, rất là kích động phấn khích, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ấn lại giường.
“Ngủ thêm lúc nữa.”
“Hôm nay anh họ em kết hôn, em phải đi giúp đỡ.”
Thẩm Hạ Lan giãy giụa, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn ôm cô càng lúc càng chặt.
“Diệp Ân Tuấn, anh buông ra! Em thật sự phải dậy rồi, Tống Dật Hiên lần đầu kết hôn, cái gì cũng không hiểu.”
“Nói cứ như em từng kết hôn rất nhiều lần vậy.”
Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm, không bằng lòng buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thấy cô vui mừng kích động vì người đàn ông