“Hạ Lan, cháu xem ông như nào?”
Đám cưới của Tống Dật Hiên, ông cụ Tiêu đặc biệt tìm người may một bộ trang phục nhà Đường, bây giờ mặc trên người trông tràn đầy sức sống.
“Ông ngoại quá đẹp trai.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì.
Tống Dật Hiên hôm nay có hơi căng thẳng.
“Cậu sao còn chưa đi?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Tống Dật Hiên hôm nay có chút đẹp trai, vô cùng chướng mắt, vội mở miệng nói.
Tống Dật Hiên gãi đầu nói: “Phù rể của tôi còn chưa tới.”
Phù rể là chiến hữu của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan không biết, có điều Diệp Ân tuấn vẫn có biết.
“Ngày như hôm nay cậu ta còn không đến, là không muốn lì xì rồi sao?”
Vừa dứt lời thì phù rể đến rồi.
“Xin lỗi, trên đường xe gặp chút vấn đề nên đến muộn.”
“Đi đi đi, đi đón cô dâu.”
Tống Dật Hiên mặt mày rạng rỡ.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên có hơi ngưỡng mộ.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui.
Tống Dật Hiên cuối cùng cũng kết hôn rồi.
Đội ngũ đón dâu lục đục xuất phát, cả đoạn đường còn mở nhạc chúc mừng, bỗng truyền sự vui vẻ và hạnh phúc đến từng người ở Hải Thành.
Mọi người đều dõi theo đội ngũ đón dâu.
“Phắc, hoành tráng quá đi? Hôm nay ai kết hôn vậy?”
“Cậu Tống Tống Dật Hiên, anh không biết sao?”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Cậu Tống, chẳng trách, nghe nói anh ta là anh vợ của Diệp Ân Tuấn, cũng không biết