Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Tinh Lê làm nghề tự do.
Cô vẫn luôn thuộc kiểu người tâm tính cực kỳ ổn định, làm việc gì cũng ngay ngắn rõ ràng, không chút hoang mang, bởi vậy thời kỳ hoảng loạn trong năm sáu bảy tám tháng của đa số các bạn học, cô đều chưa từng trải nghiệm.
Thật ra trong lớp học có một phần học sinh vì thi vào trường rồi mới học mỹ thuật, từ đáy lòng vẫn cảm thấy học sinh nghệ thuật có phương hướng nghề nghiệp hẹp.
Vào năm thứ ba đại học, Lâm Thanh bắt đầu học chương trình thiết kế quảng cáo, sau khi tốt nghiệp liền vào một công ty quảng cáo.
Liêu Hiểu Vân cũng vượt chuyên ngành, chỉ có Thịnh Hạ và Thẩm Tinh Lê là kiên trì vẽ tranh.
Từ nhỏ Thẩm Tinh Lê đã học vẽ tranh, cô thật sự yêu thích việc này.
Bất kể là tranh sơn dầu, quốc họa, tranh minh họa thì cô đều từng tiếp xúc, đều thích.
Bốn năm đại học, thời gian ngoài giờ học cô đã nhận không ít việc, cũng học tập được rất nhiều thứ bên ngoài trường học.
Cho nên sau khi tốt nghiệp, cô làm nhà vẽ tranh minh họa.
Năng lực nghiệp vụ mạnh, trường học tốt, cô vẫn có chút danh tiếng.
Ngôn Gia Hứa không có ý kiến đối với quyết định của cô, nói một cách khác, sau khi tốt nghiệp Thẩm Tinh Lê ở nhà nằm thì anh cũng không có ý kiến, ít nhất thì sau khi về nhà là có thể lúc nào cũng thấy, tốt biết bao.
Dù sao thì với tính tình hiếu thắng của Thẩm Tinh Lê, cô nằm hai ngày thì nhất định sẽ không chịu được.
Anh không lo cô sẽ thấy chán.
Quả lê mập từ nhỏ đã tự ràng buộc mạnh, sẽ luôn ưu tú.
Bởi vì thời gian làm việc co giãn làm việc của Thẩm Tinh Lê đã cho Ngôn Gia Hứa sự thuận tiện rất lớn.
Hai người có thể thường xuyên sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cùng nhau, sau đó cùng nhau ở nhà lẳng lặng bên nhau, ra ngoài du lịch, xem phim, ăn cơm….
Đều là người tính cách rất tốt nên rất ít cãi nhau.
Chẳng qua là có lúc Thẩm Tinh Lê cũng sẽ nhức đầu, ví dụ như lúc chạy bản thảo.
Buổi tối ngày nào đó Ngôn Gia Hứa đi công tác trở về, nửa tháng không gặp bà xã đấy, anh rất muốn làm chuyện xấu nào đó, giao nộp “lương thực nghĩa vụ”, ân ái thân mật.
Anh thu dọn bản thân chỉnh tề, tắm thơm tho, chuẩn bị một đống quà lớn, cùng với bản thân mình, ở trên giường chờ bà xã.
Thẩm Tinh Lê lại đang vò đầu bứt tai chạy phê duyệt.
Ngôn Gia Hứa đợi đến nửa đêm cũng không thấy người tới.
Anh hùng hổ đi đến phòng vẽ tranh của cô chất vấn: “Vì sao nhất định phải kéo tới bây giờ, em không biết hôm nay anh về nhà sao?”
Thẩm Tinh Lê rất vô tội.
Ngôn Gia Hứa thất vọng nói: “Khi nào thì em nhiễm bệnh kéo dài vậy.”
Thẩm Tinh Lê tủi thân: “Hu hu hu, chương trình giải trí hay quá, tiểu thuyết quá hay, nhất là ‘Cuồng sủng’ ấy!”
Nữ chính là cô bé mập hoa gặp hoa nở người gặp người yêu, đáng yêu đến mức phạm quy!
Ngôn Gia Hứa cả giận: “Tiểu thuyết rách gì vậy, sau này không được xem nữa.”
Thẩm Tinh Lê ngã xuống đất không dậy nổi, chuyện này không cứu vãn được công việc bị kéo dài của cô đâu.
Ngôn Gia Hứa vừa mắng cô vừa bưng nước và đồ ăn vặt tới, ở bên cô cùng nhau hoàn thành, đồng thời nói lời hung dữ: “Còn như vậy nữa thì em đợi mông nở hoa đi.”
Thẩm Tinh Lê thật là thê thảm.
Có lẽ cả đời này cũng không thoát khỏi được ma chú bị anh đánh mông.
Cứ như vậy mà một mực chịu đựng đến bốn giờ sáng, Thẩm Tinh Lê gửi email đi, nghiêng đầu nhìn ông xã ngủ ở một bên, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Cái đồ ngốc khẩu thị tâm phi này!
Có điều đêm đó, Ngôn Gia Hứa cuối cùng cũng đạt được gian kế vào bốn giờ rưỡi sáng, làm cho Thẩm Tinh Lê ngủ thẳng tới hai giờ rưỡi chiều ngày hôm sau.
Còn chưa đạt đến công lực của nghệ thuật gia nhưng chuyện làm việc và nghỉ ngơi của nghệ thuật ra lại được hình thành rất nhanh.
Xá Lị lo nghĩ bất an ghé vào trước giường của Thẩm Tinh Lê, nó cảm thấy mẹ có thể sắp bị bố hành hạ chết rồi!
Chú chó trắng kêu loạn áu áu.
Ngôn Gia Hứa vén chăn, nhìn chú chó béo, cho Xá Lị một ánh mắt cấm, chịu mệt nhọc mà kéo nó ra ngoài.
Xá Lị không chịu, nhất định phải xác nhận Thẩm Tinh Lê còn sống hay không, dù sao nếu như mẹ nó bệnh thì nó coi như là thảm rồi, dựa vào bố? Không dựa vào được!
Thẩm Tinh Lê chật vật vươn tay từ trong chăn, sờ sờ đầu nó, Xá Lị lưu luyến không rời theo Ngôn Gia Hứa đi ra ngoài.
Đến dưới lầu, Ngôn Gia Hứa mới bày ra vẻ mặt uy nghiêm: “Sau này không được vào phòng nghe không? Bố mẹ làm việc trẻ con không thể nghe được!”
Xá Lị: Bố đang nói chuyện cười gì vậy?
Cho chó ăn xong, anh lại làm bữa sáng cho Thẩm Tinh Lê rồi mới đi ra ngoài.
Tinh thần sảng khoái.
Thẩm Tinh Lê ăn xong thì nhận được cuộc gọi từ bà nội.
Hai bà cháu ở trong điện thoại chuyện trò một lúc.
Bà nội rất tự nhiên mà hỏi tới chuyện có con của hai người, dù sao Ngôn Gia Hứa cũng ba mươi rồi, phần lớn người trong độ tuổi này đều có con rồi.
Thẩm Tinh Lê nói: “Bây giờ vẫn chưa đâu.”
Bà cụ tiếc hận nói: “Không sao, hai đứa tiếp tục cố gắng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Lê nghĩ thầm, cố gắng thế nào đây? Mỗi lần đều làm biện pháp mà!
Dù là sáng hôm nay đều đã buồn ngủ thành như vậy rồi, Ngôn Gia Hứa vẫn không quên lấy ra một cái áo mưa nhỏ từ trong ngăn kéo rồi ngoan ngoãn đeo lên, còn nói: “Không thể để cục cưng của anh trúng chiêu được.”
Thẩm Tinh Lê đỡ bờ vai của anh, cô cũng cạn lời rồi.
Thật ra ấy, Thẩm Tinh Lê không có cảm giác gì với con cái.
Có thể là bản thân cô còn quá nhỏ nhỉ, 24 tuổi, một độ tuổi cực kỳ tốt đẹp.
MẶc dù cô chưa từng thẳng thắn với Ngôn Gia Hứa nhưng với cá nhân cô mà nói, 28 tuổi sinh em bé là tốt nhất.
Có điều, chuyện này còn phải thương lượng với Ngôn Gia Hứa.
Chạng vạng tối, Di Bảo hẹn cô đi ra ngoài dạo phố.
Em gái Heo từ phương Bắc trở về, ba người chị em lại có thể tụ họp lại với nhau, ngày mười một Di Bảo phải tổ chức lễ cưới với Tần Vi Vũ, về phần em gái Heo, bạn trai ở nơi nào cũng không biết nữa.
Thẩm Tinh Lê hỏi Di Bảo: “Các cậu có cân nhắc chuyện có con không?”
Di Bảo nói: “Bản thân tớ vẫn còn là đứa trẻ đây? Vi Vũ gọi tớ là cục cưng, tớ chính là con của anh ấy!”
Thẩm Tinh Lê: “...”
Hình như tất cả mọi người đều không muốn có con, bạn cùng phòng, bạn thân của cô, cho dù là Thẩm Tinh Lê cũng sợ sinh con làm hỏng dáng người mà đấu tranh đây.
Ôi.
Thẩm Tinh Lê cũng không tìm thấy một người để tham khảo.
Thế là buổi