Việt Thường Hầu lửng thửng rời đi, Khương Ly không hề hay biết.Hắn ngồi yên bên ghế, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân tỏa ra từng luồng khí chất khác lạ.Trong đầu hắn, dần hiện ra từng kiện, từng kiện nhân quả đã từng trải qua trong đời, mỗi một chuyện lại tựa như một cuốn băng quay chậm nối tiếp nhau.Dần dần, hắn mở mắt, nhưng bây giờ thế giới trong mắt hắn chợt khác biệt, hắn nhìn thấy từng người đang thử rượu, trên thân ít nhiều có những sợi tuyến đan xen, có sợi dài, có sợi ngắn, có nối liền người này có nối liền với người kia.Kẻ có nhiều, kẻ có ít.Khương Ly đưa mắt nhìn về chính mình, trên người hắn cũng xuất hiện từng sợi tuyến vô hình.Hắn nghiêng mắt nhìn đang gục đầu trên bàn gáy o o Lạc Thanh, nhìn thấy nàng ta cùng hắn, cũng có một sợi tuyến mỏng manh, nối liền một chỗ.Nhân Quả tuyến!Khương Ly thầm nghĩ, cũng tự ý đặt tên cho những sợi tuyến kia.Bản thân hắn, tựa hồ vừa ngộ ra một loại chân ý mới, chân ý này gọi là Nhân Quả.Nhân Quả chân ý này, hắn mới chạm chút da lông, nên chỉ có thể nhìn thấy Nhân Quả tuyến, lại không hiểu rõ bên trong đó diệu dụng.Khẽ tán đi quanh thân Chân Ý, tầm mắt trở lại như ban đầu. Những sợi tuyến vô hình giống như ảo giác. Khương Ly trầm ngâm, xem ra chỉ khi nào vận dụng Chân Ý, mới có thể nhìn thấy được.Bất chợt ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, hướng về một phương khác, chỉ thấy chỗ cầu thang lên lầu hai, chẳng biết khi nào đứng một người thanh niên mặc áo bào tím.Người này đứng ở đó thật lâu, nhưng xung quanh người đi lại, không ai chú ý tới hắn.Thanh niên kia tóc dài như thác nước, dung mạo tuấn tú, giữa mi tâm có một đạo tử kim hỏa diễm ấn ký.Ánh mắt của hắn thâm thúy tựa hồ vũ trụ tinh không, người này bước chân chậm rãi, đi đến trước mặt Khương Ly, nở nụ cuời khen ngợi:“Ngươi ngộ tính rất cao”Người này tán thương ngộ tính của Khương Ly, tất nhiên là đã nghe từ đầu đến cuối Khương Ly cùng Việt Thường Hầu trò chuyện.“Tiền bối là ai”Người trước mặt, mặc dù không tỏa ra tự thân khí tức, nhưng lại mang cho hắn cảm giác thâm sâu, khó lường. Hắn cảm giác, đứng trước mặt mình không phải là một người mà là một ngọn núi, cao vút, hùng vĩ.Thanh niên áo tím hiền hòa đánh giá hắn, chưa trả lời câu nói của Khương Ly mà hỏi nhẹ:×— QUẢNG CÁO —“Ngươi hiểu rượu?”“Có biết một hai” Khương Ly bình thản đáp.“Nghe ngươi cùng người đàm luận lúc nãy, xác thực hiểu không ít. Nhưng ta xưa nay ít khi nói lời đạo lý, đối với ta, hiểu rượu chỉ nhìn một tiêu chuẩn, đó là uống được bao nhiêu?”“Thế nào, muốn cùng ta uống một hồi chứ?”Khương Ly hơi lấy làm kỳ liếc thanh niên áo tím, không rõ người này là ai, bỗng dưng tới chỗ hắn trò chuyện mấy câu, rồi mời hắn uống rượu.Trong lòng khẽ vận dụng Nhân Quả Chân ý, thật bất ngờ, mình và người này vậy mà có một sợi nhân quả tuyến mơ hồ.Hắn trầm tư giây lát, rồi gật đầu nói: “Như thế Lạc Ly cung kính không bằng tuân lệnh”Thanh niên áo tím mỉm cười, nhìn xung quanh đám đông thử rượu, lắc đầu: “Nơi này đông đúc, không thích hợp uống rượu”“Ồ, cách đây trăm dặm, ngược lại có một chỗ thích hợp” Khương Ly trong đầu, chợt lóe lên hình ảnh đỉnh núi La Sơn, đỉnh núi chỗ bằng phẳng, nằm ngang một hòn đá, vừa vặn trở thành bàn.“Được, vậy đi tới nơi ấy”Khương Ly gật đầu, tới chỗ đang ngủ khò khò Lạc Thanh, vỗ vỗ má gọi dậy, rồi dặn dò cô ta về trước.Lạc Thanh mở mắt, xoa xoa mi tâm, gật gật đầu, lặng yên vận dụng hô hấp pháp giải rượu. Hắn