[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 32


trước sau


Kỳ Anh là một người không che giấu được chuyện gì, bình thường không hỏi đến thì tốt, một khi hỏi đến cô ấy biết ngay sẽ không che giấu được, trả lời đầy sơ hở: “Aiya, chị dâu, sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này, em… em không biết đâu…”
 
“Anh Anh, đến cả chị dâu mà em cũng giấu hả?” Kiều Mộc giả vờ đau lòng.
 
Kỳ Anh lập tức mắc bẫy: “Không có, không có. Chị dâu, thực ra chuyện này ấy mà, nó chỉ là lời đồn em không chắc chắn nó có thật hay không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hả? Lời đồn gì?” Kiều Mộc sáng bừng mắt: “Mau nói chị nghe đi.”
 
Không lẽ bạch nguyệt quang thực sự là một người khác?
 
Kỳ Anh thấy bản thân nói hớ rồi, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn quyết định nói lời đồn kia cho Kiều Mộc biết.
 
Vốn dĩ Kiều Mộc còn tưởng có bạch nguyệt quang khác thật, nhưng kết quả nhân vật trong lời đồn vẫn là Trình Tâm Nghiên, mà nội dung câu chuyện đại khái là giống với cuốn tiểu thuyết kia.
 
Gì mà Cố Hàn Thanh và Trình Tầm Nghiên ngại vì mối quan hệ anh em nuôi nên vẫn luôn đè nén tình cảm, không thể ở bên nhau. Cộng với việc xảy ra sự cố máy bay ngoài ý muốn kia nên bọn họ càng không cách nào thoải mái thể hiện tình cảm của mình, chỉ đành kiềm chế. Mà sự kiềm chế này chính là Trình Tâm Nghiên quyết định ra nước ngoài bốn năm.
 
Kỳ Anh vừa nói vừa nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Kiều Mộc, nhưng không nhìn ra được cảm xúc của cô. Cô ấy không biết nên vui hay là cảm thấy đau lòng thay cho anh mình: “Chị dâu, lời đồn kia đại khái là như thế. Nhưng chuyện này em không tin, em quan sát qua anh em và Trình Tâm Nghiên, em cảm thấy anh em căn bản không có thích Trình Tâm Nghiên, hoàn toàn là bên ngoài bịa chuyện. Nếu anh ấy thấy thật sự thích thì anh ấy còn cưới chị sao?”
 
“Lời đồn này có như thế nào vậy?” Kiều Mộc hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Dao lắc đầu: “Em không biết, dù sao cũng là người này truyền người kia ở trong giới, một hôm nào đó thì truyền đến tai em.”
 
Mạnh Hàm là một người ngoài cuộc nhất, cô ấy phân tích: “Không lẽ có người cố ý bịa ra chuyện này?”
 
“Động cơ bịa ra chuyện này là gì?” Kiều Mộc nhìn Mạnh Hàm.
 
Mạnh Hàm gãi đầu, cũng không nói được tại vì sao. Cô ấy cố gắng suy nghĩ một lúc, nói: “Quả thật người khác không có động cơ gì, có khi nào là Trình Tâm Nghiên kia tự mình bịa không? Không lẽ cô ta thích tổng giám đốc Cố?”
 
Mạnh Hàm tùy tiện nói ra, nhưng rơi vào trong tai Kiều Mộc, cô hoàn toàn hiểu ra.
 
Đúng nhỉ! Trình Tâm Nghiên bịa ra chuyện này là hợp logic nhất, vốn dĩ cô ta đã thích Cố Hàn Thanh. Ánh mắt kia, cô đã nhìn ra từ lâu rồi.
 
Nhưng cô không hiểu, trước khi cô xuyên đến đây, đây là một cuốn sách, làm sao xuyên vào đây mà nội dung cuốn sách lại trở thành bịa rồi?
 

Là khoảnh khắc cô xuyên vào, nội dung cốt truyện đã tự động thiết lập lại rồi sao?
 
“Chị Hàm Hàm, chị lợi hại quá! Chị đã giải đáp được thắc mắc của em bao nhiêu năm nay! Chắc chắn là Trình Tâm Nghiên tự bịa ra rồi, chị ta là người tâm cơ, giả tạo nhất!” Kỳ Anh kích động nhìn Mạnh Hàm: “Hơn nữa em vẫn chưa nói với mọi người, thật ra em cảm thấy Trình Tâm Nghiên đối với anh em không phải tình cảm em gái và anh trai, mà là quan hệ nữ đối với nam hơn.”
 
Nói xong, cô ấy ý thức được điều này có thể khiến Kiều Mộc đau lòng, bỗng chốc nhìn sang cô: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm ý em nha. Em muốn nói là Trình Tâm Nghiên yêu đơn phương, anh em tuyệt đối không thích chị ta! Anh ấy đối xử với chị đặc biệt hơn chị ta nhiều lắm!”
 
Kiều Mộc hốt hoảng lắc đầu: “Anh Anh, chị không có hiểu lầm, chỉ là thấy hơi ngạc nhiên. Vậy ngoài trừ có tin đồn với người phụ nữ này, anh em còn người khác không?”
 
“Hết rồi ạ, anh em độc thân ba mươi năm, bên cạnh không có lấy một người nữ giới ngoại trừ người thân trong gia đình. Nếu không thì tin đồn giữa anh ấy và anh Thầm Ngọc cũng không đồn rộng như thế, còn hơn cả tin đồn với Trình Tâm Nghiên nữa đó. Theo em thấy, trong giới này tin vào tình anh em sẽ không nhiều bằng tin vào tình yêu đâu.”
 
Kiều Mộc cảm thấy bản thân dần tiếp cận với chân tướng rồi, có lẽ hiện giờ cuốn sách này căn bản không phải cuốn sách mà cô đã đọc nữa, không có bạch nguyệt quang, không có yêu thầm. Cố Hàn Thanh chỉ là tổng tài bá đạo độc thân ba mươi năm, ra tay hào phòng mà thôi.
 
Biết đâu anh vẫn là nam chính, Trình Tâm Nghiên vẫn là nữ chính, nhưng giữa hai người đã đi lên con đường khác nhau.
 
Vậy cô ở trong này có vị trí gì?
 
Kiều Mộc càng nghĩ càng đau đầu, cô xoa trán, xua tay nói: “Bỏ đi, bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa. Hàm Hàm, chẳng phải cô có chuyện muốn báo cáo sao?”
 
Cô định tìm chuyện gì để làm, như vậy biết đâu có thể khiến suy nghĩ của cô rộng mở hơn.
 
Mạnh Hàm “a” một tiếng, vội vàng lấy khăn giấy lau ngón tay, đưa tập tài liệu lớn cho Kiều Mộc xem: “Mộc Mộc, đây là tài liệu chọn nhân vật cho bộ tiên hiệp mà lần trước cô đầu tư, thông tin chủ yếu về diễn viên đều ở bên trong, hôm qua nhà sản xuất đã mang đến bảo tôi rảnh thì đưa cô xem qua. Nếu như không có vấn đề thì có thể ký hợp đồng rồi.”
 
Kiều Mộc nghiêng người để cô ấy cùng xem.
 
Bộ tiên hiệp này có năm nhân vật rất quan trọng, nam nữ chính, nam nữ phụ, và một người bên phe ác. Còn quan trọng thứ hai là bậc ba mẹ, đều chọn những diễn viên phái thực lực là được, có phần dễ dàng hơn. Chủ yếu là ở lớp trẻ.”
 
Trong tập tài liệu có ảnh cuộc sống thường ngày, ảnh thử máy của các diễn viên, nhà sản xuất đã giúp họ phân chia xong, ai có thể chọn làm nam chính, ai có thể chọn làm nam phụ, ai có thể chọn làm phe ác.
 
Đầu tiên Kiều Mộc và Kỳ Anh nhìn những diễn viên được chọn cho vai nam chính, tổng cộng có bốn người. Mở ra xem thì thấy bọn họ cũng phù hợp, Mạnh Hàm chỉ vào một trong số đó nói: “Mộc Mộc, nhà sản xuất nói mình thích nhất người này, nói cậu ấy tạo hình nhân vật đẹp nhất, thích hợp nhất.”
 
Kiều Mộc nhìn vào, gật đầu: “Quả thực là đẹp nhất, nhưng tôi cảm thấy khí chất không giống với hiệp sĩ giang hồ lắm, ngược lại giống với công tử lạnh lùng hơn.”
 
“Vâng, vâng, em cũng cảm thấy vậy. Chị Mạnh Hàm, có ghi hình lúc thử máy không? Chỉ nhìn hình không thì hơi có chọn ạ.” Kỳ Anh hỏi.
 
Mạnh Hàm nói: “Có đó, là đĩa CD này nè.”
 
Trong tập tài liệu có kẹp theo một chiếc đĩa CD, Kiều Mộc nói: “Đi, đến bàn làm việc xem.”
 
Mấy cô gái di chuyển đến bàn làm việc, bắt đầu nghiêm túc xem đoạn băng ghi hình. Sau khi xem hết, Kiều Mộc đã quyết định được nam nữ phụ và người phe ác, và một số diễn viên có kinh nghiệm. Chỉ mỗi nam chính là cô vẫn chưa quyết định được.
 
Mạnh Hàm nói: “Mộc Mộc, có phải cô đều không hài lòng với những diễn viên được chọn làm nam chính không?”
 
“Ừ, cảm thấy thiếu chút gì đó, không khiến tôi có hứng thú.” Kiều Mộc nói: “Cô bảo nhà sản xuất tìm tiếp đi, những người trước mắt tôi cảm thấy không được lắm.”
 
“Được, tôi biết rồi.” Mạnh Hàm thu dọn đống tài liệu, định ra ngoài làm việc.
 
Kiều Mộc lại nhớ ra gì đó, gọi cô ấy lại: “Hàm Hàm, thực ra tôi cảm thấy có một diễn viên rất thích hợp, cô có thể bảo nhà sản xuất tìm cậu ấy.”
 
Mạnh Hàm: “Ai vậy?”
 
“Chính là diễn viên đóng bộ , nhân vật trong phim tên là Lệnh Chiêu.” Kiều Mộc nhớ lại.
 
Kỳ Anh vỗ bàn: “Chị dâu, chị nói người diễn viên kia à, cậu ấy tên là Đồng Phi.”
 
Khoảng thời gian trước Kiều Mộc có xem bộ phim , từng thảo luận về nó với Kỳ Anh, nói rõ cho cô ấy biết là bản thích thích nhân vật Lệnh Chiêu kia, nhưng niềm yêu thích này không di dời đến diễn viên. Cô không biết diễn viên đóng tên là gì, chỉ thấy nam chính bộ phim hiện giờ của mình và cậu ấy có chút đặc trưng giống nhau, nên cô liền nhớ đến cậu ấy.
 
“Hai người nói vậy thì tôi biết là ai rồi.” Mạnh Hàm chậm chạp nói: “Nhưng người này không nổi tiếng lắm, nếu để cậu ấy diễn nam chính e là những nhà đầu tư khác sẽ không chịu đâu?”
 
“Không chịu thì rút đầu tư, đổi nhà đầu tư khác. Tôi là nhà đầu tư lớn nhất, tôi có quyền quyết định.” Kiều Mộc khí phách nói: “Tôi tin rằng việc nghiêm túc làm phim, chọn diễn viên phù hợp sẽ khiến khán giả nhìn thấy thành ý của chúng ta. Chứ không phải suy nghĩ đến các nhà tư bản, hoặc dựa vào chỗ chống lưng mà chọn người. Vậy thì tác phẩm chắc chắn sẽ không được hay.”
 
“Ừ, ừ, em tán thành.” Kỳ Anh ngây thơ giơ tay: “Nói thật, diễn viên mà nhà sản xuất tiến cử có diễn xuất bình thường, diễn cảnh không có biểu cảm thì còn tạm được, nhưng diễn nam chính của bộ phim có phong cách hào hiệp, ý chí thiếu niên này e là chút diễn xuất kia của anh ta không đủ dùng đâu.”
 
“Được thôi, để tôi nói với nhà sản xuất một tiếng, có tin tức gì tôi sẽ nói cô sau.” Mạnh Hàm nói.
 
Kiều Mộc cười díp mắt, gật đầu: “Được, vất vả cho cô rồi Hàm Hàm. Lát nữa tan làm chúng ta đi ngâm suối nước nóng, ăn món ngon đi.”
 
“Cô nói vậy tôi muốn nói vất vả cũng không được rồi.” Mạnh Hàm nói đùa.
 
Kiều Mộc và Kỳ Anh đều bị cô ấy chọc cười.
 

Buổi tối, Kiều Mộc không về nhà mà dẫn theo Kỳ Anh và Mạnh Hàm đi ngâm suối nước nóng, hưởng thụ xong thì ba người ở đó ngủ luôn.
 
Tối nay Cố Hàn Thanh cũng không về, anh gọi Thẩm Ngọc đến căn phòng tổng thống kia của mình uống rượu. Thẩm Ngọc vừa nhìn đã biết anh không bình thường, dưới sự truy hỏi của anh ta, đã có được một đáp án kinh động.
 
“Kiều Mộc không hề thích tôi, là trước đây tôi hiểu lầm cô ấy.”
 
“Hả?” Thẩm Ngọc ngơ ngác.
 
Cố Hàn Thanh lắc lư ly rượu trong tay, chế giễu: “Cậu nói xem, không ngờ có khi tôi cũng nhìn nhầm đấy.”
 
Anh ngẩng đầu, một ngụm uống sạch rượu trong ly.
 
Thẩm Ngọc chau mày nhìn anh, một hồi lâu thì vỗ bàn: “Tôi nói mà, bảo sao lúc trước cảm thấy Kiều Mộc có chỗ nào đó lạ lắm, bây giờ nghe cậu nói như thế thì tôi hiểu ra rồi. Đó chính là tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt cô ấy chứa đựng sự yêu thích với cậu. Nhưng một người đàn ông có tuổi chậm chạp về tình cảm như cậu sao lại phát hiện được thế? Không lẽ cậu tỏ tình, Kiều Mộc từ chối thẳng thừng rồi à?”
 
“Tỏ tình? Tại sao tôi phải tỏ tình?” Cố Hàn Thanh không hề biết rằng bản thân đang giận dỗi: “Tôi có thích cô ấy đâu.”
 
“Phụt—“ Thẩm Ngọc khom lưng cười: “Hahaha, cậu không thích á? Anh Thanh à, cậu nói lần nữa xem? Cậu không thích? Cậu thích đến mức không thể rõ ràng hơn rồi đó!”
 
Cố Hàn Thanh cứng ngắc, giọng nói lạnh lùng: “Ai nói, tôi không thích.”
 
Tiếng cười không dễ gì kiềm nén của Thẩm Ngọc lại phát lên.
 
Cố Hàn Thanh tức giận đá anh ta một cái: “Còn cười nữa thì cút ra ngoài cho tôi.”
 
Thẩm Ngọc vội vàng ngừng cười, nhịn đến đỏ bừng mặt, cuối cùng đã đỡ hơn một chút nói: “Hàn Thanh, cậu đâu phải một người trốn tránh hiện thực? Thích thì thích thôi, có sao đâu? Người thích trước cũng đâu mất mặt. Hay là cậu cho rằng hai người yêu thích lẫn nhau, kết quả cuối cùng thành ra mình cậu yêu đơn phương, nên không thoải mái rồi? Cảm thấy mất mặt?”
 
Thẩm Ngọc không hổ là người bạn tốt nhất, tâm lý của Cố Hàn Thanh hoàn toàn bị anh ta đoán trúng.
 
Anh đặt ly rượu xuống, lấy một điếu thuốc, hít một hơi, có chút bực dọc nói: “Cũng không hẳn, tôi chỉ cảm thấy có sự buồn phiền không nói nên lời.”
 
“Rõ ràng là cậu bị tình yêu tổn thương rồi.” Thẩm Ngọc vỗ vai anh, giải thích: “Tôi hiểu cậu, nhưng cũng không đại biểu cho gì cả. Theo lý mà nói thì nam theo đuổi nữ là điều bình thường, chúng ta là đàn ông thì phải chủ động nhiều một chút, không lẽ còn đợi cô gái người ta đến theo đuổi cậu à?”
 
“Đây không phải trọng điểm.” Cố Hàn Thanh mím môi.
 
Thẩm Ngọc: “Tôi biết tôi biết, tôi hiểu cậu. Trọng điểm là cậu phát hiện chị dâu không hề thích cậu đúng chứ? Nhưng tôi hỏi cậu một câu nhé, là không hề thích một chút nào sao? Hay là không đủ thích?”
 
Cố Hàn Thanh vẻ mặt đen xì.
 
Thẩm Ngọc hiểu ngay, hai tay giơ lên: “Tôi không hỏi vấn đề này nữa, sorry. Vậy nói xem tại sao cô ấy không thích cậu đi, cậu đẹp trai, có tiền hào phóng như vậy, theo lý mà nói thì không nên như thế mới phải. Có phải trước khi kết hôn cậu quá lạnh lùng, ra ám thị gì cho người ta nên mới khiến người ta kiềm chế tình cảm chân thực của mình không?”
 
Lời nói này đã nói trúng nỗi lòng của Cố Hàn Thanh, anh ngây người, chớp mắt nhớ đến Kiều Mộc đã mấy lần nhắc đến cuộc nói chuyện của bọn họ ở văn phòng trước khi đăng ký kết hôn.
 
Chắc chắn vì sự lạnh nhạt trước đây của mình bảo cô không được rung động, cho nên cô xem là thật, không rung động nữa.
 
“Nhìn vẻ mặt của cậu, tôi nói đúng rồi chứ gì?” Thẩm Ngọc chỉ vào khuôn mặt Cố Hàn Thanh nói.
 
Cố Hàn Thanh cũng không phủ nhận: “Ừ, trước khi đăng ký kết hôn tôi có gọi cô ấy đến văn phòng nói vài câu, nội dung đại khái là ngoài tiền tôi chẳng thể cho cô ấy gì cả, bảo cô ấy đừng có suy nghĩ những thứ khác.”
 
“Mẹ kiếp! Này chẳng phải tự làm tự chịu à!” Thẩm Ngọc mắng chửi.
 
Cố Hàn Thanh bừng tỉnh, nỗi u uất trong lòng đã tan đi, chấp nhận lời phê bình của Thẩm Ngọc. Quả thực anh tự làm tự chịu, Kiều Mộc không thích anh cũng là có nguyên nhân. Còn anh thì không quản được trái tim mình.
 
Anh cũng không biết bản thân tại sao lại yêu Kiều Mộc, hoặc là thích gì ở cô. Tính kỹ lại, hình như ngoại trừ việc cô xinh đẹp, có chút buồn cười ra thì không có ưu điểm gì xuất sắc cả.
 
Nhưng anh thích ở chung với cô, cảm giác đó rất vui sướng, rất thoải mái, thỉnh thoảng sẽ bị cô chọc cười.
 
“Người anh em à, tình hình này của cậu e là phải theo đuổi vợ mệt lắm đó. Nhưng cậu cũng có điểm tốt, ít ra cậu chỉ miệng hỗn một chút thôi, không có tìm tiểu tam tiểu tứ, cơ thể và tinh thân đều ngoại tình. Cho nên tôi cảm thấy cậu vẫn còn hy vọng giành được trái tim của chị dâu, tôi tin cậu!” Thẩm Ngọc vỗ vai Cố Hàn Thanh: “Chỉ là cậu phải chủ động một chút, đừng có lầm lầm lì lì nữa, theo đuổi người ta phải chủ động có biết không hả? Cậu là người nói những lời như thế kia thì đừng mong chị dâu theo đuổi cậu nữa, dù gì người có chút tôn nghiêm sẽ không theo đuổi ngược lại.”
 
Đương nhiên Cố Hàn Thanh hiểu đạo lý này, anh búng tàn thuốc, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”
 
*
 
Chiều ngày hôm sau, Mạnh Hàm nhận được tin tức của nhà sản xuất nói người quản lý của Đồng Phi đã trả lời lại, hiện tại anh ta không có thời gian rảnh, tham gia không được. Kiều Mộc có chút đáng tiếc: “Thế à, vậy thì thôi, cô bảo nhà sản xuất tìm những người khác đi.”
 
“Được, có thông tin gì tôi sẽ báo cho cô.” Mạnh Hàm tháo vát ra ngoài làm việc.
 
Kiều Mộc dựa vào ghế, đẩy chân xoay ra sau, mặt hướng về phía cửa sổ.
 
Ngày hôm sau lại phải đi ghi hình chương trình rồi, lần này đi đến địa điểm quay ở tỉnh ngoài, cần phải mang theo hành lý, cô phải về nhà thu dọn.
 
Giờ này chắc chắn Cố Hàn Thanh đang đi làm, giờ cô về thu dọn rồi đi tìm Kỳ Anh, ở tạm nhà cô ấy hai ngày đúng lúc có thể né được Cố Hàn Thanh, mất công anh lại tra hỏi vấn đề thích hay không kia.

 
Nếu cô nói thích thì thẹn với lòng, nói không thích cô lại sợ sẽ làm tổn thương ông chủ, chọc anh tức giận.
 
Thật là đau đầu.
 
Kiều Mộc nói làm là làm, cô xách túi rời khỏi công ty. Về đến nhà đi thẳng vào phòng ngủ thu dọn hành lý, bởi vì cô biết Cố Hàn Thanh không ở nhà nên đã mở toang cửa, xếp quần áo ở trong phòng thay đồ. Xếp xong cô kéo ra để trên đất, quay người vào nhà vệ sinh lấy đồ dùng hàng ngày.
 
Khi đi ra, cô giật mình khi thấy Cố Hàn Thanh đứng dựa vào cửa, cô kêu thét lên, sữa rửa mặt trong tay rơi xuống đất: “Ông chủ, sao anh lại ở đây? Không phải anh đi làm sao?”
 
Sợ là mình nhìn nhầm, cô dụi mắt.
 
Cố Hàn Thanh khoanh tay trước ngực, hững hờ nhìn lướt qua khuôn mặt cô, rồi lại nhìn sang đống hành lý: “Cô muốn đi đâu?”
 
“Tôi đi ghi hình chương trình.” Kiều Mộc cúi người xuống nhặt sữa rửa mặt, cho vào trong vali.
 
“Tôi nhớ là hôm sau cô mới chính thức ghi hình, bây giờ đã thu dọn rồi à?” Cố Hàn Thanh hỏi.
 
Kiều Mộc cười khan: “À, tôi… tôi dọn trước ấy mà, chứ để gần đến ngày mới dọn tôi sợ mình quên này quên kia. Còn anh, sao giờ này anh đã về rồi?”
 
Cô thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh.
 
Cố Hàn Thanh không trả lời, anh trở về lấy tài liệu của công ty. Vốn dĩ chuyện này thường sẽ để trợ lý đặc biệt làm, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại tự mình về lấy. Chắc là dự cảm được Kiều Mộc sẽ về nhà vào giờ này.
 
“Cô muốn thu dọn trước rồi đến chỗ khác ở hả? Lại muốn mấy ngày không về nhà? Kiều Mộc, cô lại trốn tránh tôi?” Cố Hàn Thanh hỏi rất thẳng thắn.
 
Kiều Mộc buồn rầu nhăn mày: “Không có, ông chủ, thật sự không có. Tôi là đang bảo vệ cuộc sống riêng tư của anh mà, trước khi ghi hình phải quay từ chỗ xuất phát, tôi nhất định không thể xuất phát từ chỗ này có phải không? Cho nên tôi muốn thu dọn đồ xong rồi đến chỗ Anh Anh ở.”
 
“Đây không phải nhà tôi, là nhà của chúng ta.” Cố Hàn Thanh nhấn mạnh từng chữ.
 
Kiều Mộc ngây ra, chớp mắt gật mạnh đầu, cười híp mắt: “Ừ ừ, là nhà chúng ta, tôi nói nhầm.”
 
Cố Hàn Thanh nheo mắt nhìn khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn của cô, anh cảm thân trước đây bản thân vì khuôn mặt cười vô tư này của cô đánh gục, kết quả phát hiện người ta có thể cười vui vẻ bất cứ lúc nào.
 
Khuôn mặt anh nghiêm lại, Cố Hàn Thanh đi vào chủ đề chính: “Kiều Mộc, chúng ta bắt đầu lại đi, hãy quên những lời tôi nói với cô rằng ngoài tiền tôi chẳng cho cô được thứ gì cả.”
 
“Hả?” Tim Kiều Mộc thắt lại.
 
Hỏng rồi, lại nữa, lại nữa rồi. Ông chủ cứ bắt cô phải nói chuyện tình cảm hay sao vậy?
 
Cô cũng liều mình, trốn tránh mãi cũng không phải chuyện hay ho, cô đứng dậy nói: “Anh Cố, anh nói như vậy tôi có thể hiểu rằng anh nhìn trúng tôi không? Anh thích tôi?”
 
Cô phát hiện Cố Hàn Thanh không thích vấn đề này, vậy thì cô sẽ ép anh, xem thử rốt cuộc anh có ý gì.
 
“Muốn biết tôi thích ai?” Cố Hàn Thanh nhướng mày, sau đó bước từng bước đi tới, cách một vali, đứng im trước mặt Kiều Mộc: “Cô nhắm mắt lại đi, tôi nói cho cô biết.”
 
Kiều Mộc híp mắt, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng vì có được đáp án, cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa, lập tức nhắm chặt mắt lại: “Anh nói đi, rốt cuộc anh thích ai?”
 
Cô muốn xem thử người đàn ông này có thích cô hay không, có dám tỏ tình không!
 
Bình thường nam chính đều rất kiêu ngạo, e rằng sẽ không thích tỏ tình trước.
 
Nếu anh rút lui, bản thân cũng có thể thuận thế lùi theo.
 
Kiều Mộc thông minh suy đoán, mà có đánh chết cô cũng không ngờ rằng Cố Hàn Thanh lại trực tiếp như vậy. Cánh môi ấm nóng của anh trực tiếp hôn lên đôi môi cô!!!
 
Đã nói anh chẳng có gì ngoài tiền đâu!

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện