Kiều Mộc dùng sức đẩy Cố Hàn Thanh ra, loạng choạng lùi lại hai bước, vẻ mặt đỏ bừng bịt chặt miệng, ánh mắt bởi vì xấu hổ mà long lanh ngập nước: “Cố Hàn Thanh, anh làm gì vậy hả! Anh điên rồi!”
Lần nữa gọi thẳng họ tên anh, có thể thấy được nội tâm Kiều Mộc đã gợn sóng dữ dội đến mức nào.
Cố Hàn Thanh bị đẩy lùi về sau một chút, anh đứng vững lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Kiều Mộc, không hề né tránh: “Không phải cô hỏi tôi thích ai sao? Tôi nói cho cô biết đáp án rồi đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc nghẹn lại, khí thế bỗng chốc yếu đi vài phần, cô căng thẳng liếm môi, lại nhớ đến đôi môi này vừa bị người đàn ông hôn qua, toàn thân chợt cứng ngắc, mặt càng thêm đỏ, vành tai và cổ cũng đỏ bừng: “Vậy anh cũng không thể dùng cách này để nói chứ, làm đột nhiệt lại như thế… như thế…”
“Tôi sợ nói rồi cô luôn nghi ngờ tôi, cho nên tôi cho cô uống một viên thuốc an tâm.” Cố Hàn Thanh nghiêm chỉnh nói.
Kiều Mộc há hốc miệng, suýt chút đã bị đạo lý này của anh lừa gạt. Nhưng hôn cũng đã hôn rồi, cô còn làm gì được nữa, lại không phải người cổ đại, không đến nỗi bị hôn một cái đã đòi sống đòi chết.
Hơn nữa, cô đã biết trong lòng Cố Hàn Thanh không có bạch nguyệt quang, có khi bản thân còn là mối tình đầu của anh nữa nên cũng không quá bài xích. Nhưng cô vẫn cảm thấy quá xấu hổ, càu nhàu nói: “Ai muốn thuốc an tâm này của anh chứ.”
Cô lấy tay lau trái lau phải, có chút giận dỗi bỏ tay xuống, lại cảm thấy chân hơi nhũn, cô ngồi xuống giường, hay tay chống ở hai bên ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Thanh: “Ông chủ, sao anh lại thích tôi?”
Cô cảm thấy bản thân đâu có dụ dỗ nam chính, hơn nữa cũng không thể hiện ra mặt đặc biệt ưu tú nào cả.
“Vậy sao cô lại không thích tôi?” Cố Hàn Thanh chỉnh lại tay áo, ánh mắt u ám nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc trả lời dứt khoát: “Anh bảo tôi đừng có tâm tư khác với mình mà. Anh thấy đó, tôi đã làm rất tốt còn gì! Còn anh, dọa tôi hết hồn.”
Quả nhiên là vì lời cảnh cáo trước đây của mình.
Cuối cùng lòng Cố Hàn Thanh đã nhẹ nhõm hơn một chút, không phải nguyên nhân khác là được.
“Vậy được, từ giờ trở đi những lời cảnh cáo tôi nói trước đây đều xóa bỏ, chúng ta sống với nhau như những cặp vợ chồng bình thường.”
“Vợ chồng bình thường cái gì? Thế nào là bình thường?” Kiều Mộc giật mình, lấy tay che chắn trước ngực. Không lẽ ông chủ muốn hóa thân thành người sói, muốn “ăn thịt” cô đấy chứ?
Tuy rằng anh rất đẹp trai, đi ngủ không biết ai sẽ thiệt thòi, nhưng cô vẫn rất bảo thủ về phương diện này đó!
Cố Hàn Thanh nhìn dáng vẻ phòng bị của Kiều Mộc, buồn cười nói: “Tưởng rằng tôi muốn sử dụng biện pháp mạnh với cô à? Tôi cầm thú đến thế sao?”
Kiều Mộc trả lời bằng ánh mắt: Lẽ nào không phải?
Cố Hàn Thanh: “…”
Anh im lặng giây lát, sải bước đến gần. Kiều Mộc lập tức đưa tay lên: “Dừng lại, ông chủ, anh không được qua đây, đứng ở đó nói đi.”
Kiều Mộc rúc người đến tủ đầu giường, vẫn rất phòng bị anh.
Cố Hàn Thanh bất lực, nhăn mày: “Sợ tôi đến thế sao?”
“Cũng… cũng không có, chỉ là đầu óc tôi hiện giờ rất loạn, anh vẫn nên cách xa tôi nói thì hơn.” Kiều Mộc nói sự thật, cũng không hẳn là sợ, cô chỉ là đầu óc rối bời mà thôi.
Cố Hàn Thanh thấy cô không giống như đang nói dối nên không tiến lại gần nữa. Hai người cách nhau hai ba mét để nói chuyện: “Vợ chồng bình thường trong ý của tôi là bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em thích tôi. Cũng hy vọng em sẽ giữ vững tâm thái, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện vợ chồng chúng ta sẽ ly hôn bất cứ lúc nào, hãy thử mở lòng với tôi.”
Lời này Kiều Mộc nghe không giống như một người theo đuổi nên nói, mà giống ông chủ lớn thông báo với nhân viên của mình hơn.
Quá nghiêm chỉnh, lại thêm vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc cũng không biết bản thân bị sao nữa, bật cười ra tiếng.
Cố Hàn Thanh nhăn chặt mày, hơi tổn thương: “Em có ý gì?”
Kiều Mộc liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì. Ông chủ, anh nhất định đừng hiểu nhầm là tôi đang cười nhạo anh nha, tôi chỉ cảm thấy anh nghiêm túc quá, làm gì có ai theo đuổi người ta mà nghiêm túc như thế chứ? Không biết còn tưởng rằng anh muốn truy nã tôi cơ.”
Tâm trạng Cố Hàn Thanh hơi lơ lửng, hiếm khi có chút mất tự nhiên: “Tôi chưa từng theo đuổi người khác, nhưng tôi sẽ tìm hiểu từ từ.”
Kiều Mộc: “…”
Ông chủ nói như vậy sao cảm thấy có chút đáng yêu nhỉ?
Kiều Mộc đột nhiên có chút ngại ngùng của cô gái, cô sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Ồ, à… ông chủ, hay là anh ra ngoài trước đi, chắc anh trở về đột xuất phải không? Anh không đi làm à?”
Cố Hàn Thanh nhìn thấy ý muốn trốn tránh của Kiều Mộc, nhưng chuyện gì cũng không thể ép quá chặt, phải có chừng mực bèn thuận theo lời cô: “Lát nữa đi, cô ngoan ngoan đợi ở nhà, đừng có đến nhà người khác ở. Nếu cô còn tránh né tôi, tôi sẽ không để ý mà dùng biện pháp mạnh đâu.”
Kiều Mộc lại che chắn ngực. Hu hu hu, ông chủ à, vẫn là lúc chuyển tiền đáng yêu hơn. Anh hung hăng như vậy không thích hợp đâu!
“Ở nhà nghỉ ngơi đi.” Cố Hàn Thanh cười hững hờ nhìn cô gái đang phòng bị, không tạo áp lực cho cô nữa, quay người đi về phòng mình lấy tài liệu.
Kiều Mộc nghe được tiếng xe nổ máy rời đi, cả người lúc này mới hoàn toàn thả lòng nằm xuống giường, khoảng thời gian gần đây thật là mệt mỏi, hóa ra được ông chủ thích lại đáng sợ như vậy.
Nhưng sao anh lại thích cô nhỉ?
Ngoài trừ hơi xinh đẹp ra thì cô cũng chẳng có ưu điểm gì khác.
Người đàn ông có tiền như ông chủ Cố có người đẹp nào mà chưa thấy qua, sao có thể đơn thuần thích cô vì vẻ bề ngoài được, không lẽ đầu óc ham tiền của cô đã bị phản ngược lại rồi, khiến anh cảm thấy đặc biệt, thú vị?
Dù gì trong tiểu thuyết cũng nói nữ chính coi tiền như cỏ rác, mà cô lại yêu tiền như vậy nên có phần mới mẻ chăng.
Chỉ là, ông chủ có xem tiểu thuyết không?
Nghĩ thôi đã thấy không thể nào.
Kiều Mộc phủ định hết tất cả, ôm đầu đau khổ lăn qua lăn lại trên giường. Bất giác cô giơ tay chạm vào môi mình, kêu lên một tiếng, cả người cuộn vào trong chăn hệt như một con sâu tiếp tục lăn tới lăn lui.
Cả người cô vô cùng bứt rứt, một lát lại muốn tìm Kỳ Anh nói chuyện, nhưng lại sợ cô ấy sẽ nói cho ông nội biết, nên đành thôi.
Một lát lại muốn tìm Mạnh Hàm, nhưng người ta đang cố gắng làm việc cho cô, cũng không tiện làm phiền, thôi vậy.
Chỉ có một mình cô rảnh rỗi, vẫn là ngủ một giấc.
Có thể khi ngủ dậy chuyện này sẽ không khiến cô rầu rĩ nữa.
Kiều Mộc lần nữa tỉnh dậy là vì tiếng tin nhắn điện thoại làm thức giấc, vốn dĩ cô ngủ không say, nghe thấy tiếng tin nhắn kêu lên một cái thì tỉnh tảo.
Cô lấy điện thoại mở ra xem, thấy được là tin nhắn chuyển tiền, trái tim cô đập mạnh, đôi mắt lập tức mở to, nhanh chóng mở tin nhắn ra.
Đến khi nhìn thấy số tiền chuyển khoản, cô ngồi bật dậy.
Sao ông chủ lại chuyển cho cô một trăm triệu nữa vậy?
Hôm nay cũng đâu có cần chuyển tiền?
Hơn nữa, sao anh không nói trước với cô? Trước đây đều sẽ nói mà.
Kiều Mộc khó hiểu, có chút muốn hỏi Cố Hàn Thanh.
Nhưng đối phương đã gửi tin nhắn trước cho cô: [Nhận được tiền chưa?]
Kiều Mộc lập tức trả lời: [Nhận được rồi. Ông chủ, sao đột nhiên anh lại chuyển tiền cho tôi?]
Cố Hàn Thanh: [Kỷ niệm việc tôi tỏ tình một chút.]
Kiều Mộc: “…”
Kỷ niệm của người có tiền thật thú vị.
Cố Hàn Thanh lại nói: [Thuận tiện để em nhớ được ngày nào tôi tỏ tình, tôi suy nghĩ nên làm sao để khắc sâu vào trí nhớ em, cuối cùng cảm thấy chuyển tiền là thực tế nhất. Em thấy sao?]
Kiều Mộc: “…”
Ông chủ hiểu cô như vậy, cô thật là… thật là… vui mừng quá!
Nỗi lo âu bất an cả buổi chiều của Kiều Mộc chớp mắt đã bị niềm vui thay thế, cô trở người, nằm sấp lên giường, hai chân đung đưa: [Ông chủ yên tâm, tôi đã nhớ rồi, ngày bốn tháng mười một, tôi sẽ nhớ mãi ngày này!]
[Rất tốt, em còn ở nhà phải không?]
[Ừ ừ, vẫn còn.]
[Tôi đang ở trên xe rồi, lát nữa sẽ về.] Cố Hàn Thanh giống như đang báo cáo lịch trình vậy.
Ngón tay gõ chữ của Kiều Mộc run lên, suy nghĩ một lúc, cô trả lời: [Ừ ừ, tôi đợi ông chủ về ăn cơm.]
Nói chuyện xong, Kiều Mộc ngồi dậy đi đến nhà tắm tắm rửa, ông chủ vừa mới cho tiền, cô không thể dùng bộ dạng lôi thôi mới ngủ dậy này đối mặt với anh được, bắt buộc phải trưng ra bộ mặt tốt nhất.
Đối với cô mà nói, có tiền là có động lực.
Làm người phải biết thức thời mới được.
Hi hi.
Cúi người vì một trăm triệu hình như cũng không mất mặt lắm.
Tắm rửa xong, Kiều Mộc còn đang vui mừng vì số tiền một trăm triệu được chuyển vào mà không thông báo trước, hoàn toàn khác với những lần chuyển tiền trước đây. Trước đây Cố Hàn Thanh đều nói cho cô biết trước, cô chỉ cần chờ đợi là được. Nhưng hôm nay thật sự giống như một miếng bánh từ trên trời rớt xuống, cho nên cô không có nguyên nhân gì mà không kích động cả.
Cô đi đến ban công, dùng những tòa nhà cao tầng bên dưới chân núi làm phông nền, để lộ ra bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, giơ số hai, chụp một tấm ảnh.
Sau đó đăng tải lên tài khoản “Cá mặn nhỏ vui vẻ”, không kèm theo caption, nhưng hai ngón tay giơ lên trong tấm ảnh đã đủ nói lên tâm trạng.
Fan cặp đôi của vợ chồng Cố thị lập tức nhào vào bình luận: [Hu hu hu, cuối cùng bà Cố đã đăng Weibo rồi.]
[Thật hâm mộ phông nền này, hình như phải là biệt thự ở giữa sườn núi mới chụp được phong cảnh này thì phải?]
[Nhìn góc độ này, có phải bà Cố ở Lam Loan bên kia không. Hình như vườn Thu Phượng cũng ở bên đó, dinh thự Thần cũng vậy. Hu hu hu, đều là những biệt thự lớn mà chúng ta không mua nổi.]
[Bà Cố, bà Cố, cô và Kiều Mộc có quen nhau không? Có phải hai người cũng là bạn bè?]
Ngoại trừ những bình luận này, còn có rất nhiều người gắn thẻ Cố Hàn Thanh: [@Cố Hàn Thanh, vợ anh đăng Weibo rồi, còn không đến nhấn thích hả!]
[@Cố Hàn Thanh, kêu gọi, kêu gọi, kêu gọi tổng giám đốc Cố, vợ anh xuất hiện rồi.]
[@Cố Hàn Thanh, tổng giám đốc Cố, mau đến phát “cơm chó” đi!]
Cố Hàn Thanh cho tài khoản lớn và phụ của Kiều Mộc vào danh sách đặc biệt theo dõi, nhận xong cuộc gọi công việc, anh bỏ điện thoại xuống, một lát sau đã nhìn thấy thông báo, anh nhanh chóng mở Weibo.
Thông qua tấm ảnh này anh cũng đọc ra được niềm vui của Kiều Mộc.
Là vì số tiền anh đột ngột chuyển vào sao?
Cô vẫn luôn chân thực như vậy.
Cố Hàn Thanh buồn cười, nhấn thích trước, sau đó để lại một câu bình luận: [Sao không đeo nhẫn cưới?]
Từ sau lần bình luận kia, đây là lần thứ hai Cố Hàn Thanh bình luận.
Fan cặp đôi kích động hét lớn: [A a a, xem ai còn nói bọn họ không phải vợ chồng nữa không! Đây đã chứng thực rồi đó!]
[Chỉ mỗi tôi cảm thấy tổng giám đốc Cố rất đáng thương sao? Ha ha ha.]
[Vợ không muốn đeo nhẫn,