Cũng không biết hai người đối diện có tin hay không, Mạnh Hàm chỉ chỗ ngồi phía đối diện: "Thầy Đông, cậu ngồi xuống đi, giới thiệu với cậu một chút, đây là bà chủ của văn hóa Kim Sư chúng tôi, Kiều Mộc."
"Tôi biết tôi biết, tôi đã xem chương trình [Nhật ký quan sát bạn thân], tổng giám đốc Kiều rất nổi tiếng ở trong đó." Đồng Phi cẩn thận ngồi xuống, mỉm cười trả lời.
Biết Mạnh Hàm liên lạc với mình là muốn để cậu ấy diễn vai nam chính, cậu ấy bèn đi tìm hiểu công ty này. Vốn cho rằng là lừa đảo thế nhưng không ngờ bối cảnh rất không đơn giản, đặc biệt là tổng giám đốc Kiều tham gia chương trình giải trí, thấy cô vung tay tiêu tiền mua quần áo, chắc hẳn khả năng kinh tế rất hùng hậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ đáng tiếc... đoán chừng cậu ấy không diễn nổi vai nam chính phim công ty của bọn họ, cứ nghĩ đến là cậu ấy muốn nổi điên.
"Thầy Đồng..." Kiều Mộc lên tiếng muốn hỏi.
Đồng Phi ngay lập tức xua tay nói: "Tổng giám đốc Kiều đừng gọi như vậy, gọi tên tôi là được rồi ạ, tôi nào phải là thầy gì đó chứ."
Cậu ấy chỉ là một diễn viên chạy đóng vai phụ mà thôi.
Kiều Mộc mỉm cười, thấy cậu có chút câu nệ cũng không kiên trì nữa: "Được, tôi gọi cậu Đồng Phi nhé, con người tôi không thích nói lời khách sáo, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi muốn hỏi xem nguyên nhân cậu bị công ty chèn ép, hy vọng cậu có thể nói đúng sự thật cho chúng tôi biết."
Đồng Phi nhìn cô, lại nhìn Mạnh Hàm, Mạnh Hàm nói: "Cậu Đồng, cậu cứ nói đi, tổng giám đốc Kiều của chúng tôi chỉ khi biết được tình hình thật sự của cậu mới có thể giúp đỡ được cậu. Đương nhiên, những lời cậu nói, chúng tôi cũng sẽ đi điều tra, thế nên hi vọng cậu không có lừa gạt chúng tôi."
Hai tay Đồng Phi đang cầm ly cà phê đặt trên bàn gọi cho cậu ấy trước, vẻ mặt có hơi cô đơn phiền muộn, cậu ấy im lặng rất lâu mới chậm rãi nói về câu chuyện của bản thân mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm nay Đồng Phi mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn Kiều Mộc một tuổi, cũng mới tốt nghiệp được một năm, nói đến những bạn học khác cùng lớp biểu diễn thì cậu ấy là người may mắn hơn, hai mươi tuổi đã có công ty đến ký kết, chính là Giải trí Phong Hải bây giờ, đã diễn vai phụ quan trọng Linh Chiêu trong [Kiếm khách].
Năm đó, bộ phim này tạo được tiếng vang lớn, cậu ấy cũng nhờ bộ phim này mà nổi lên, bởi vì kỹ năng diễn xuất và nhan sắc nổi bật nên độ nổi tiếng cao hơn cả nam hai.
Theo lý mà nói, tương lai của cậu ấy sẽ là một đường thăng tiến, công ty nên nhìn thấy tiềm lực của cậu ấy mà tăng cường bồi dưỡng mới đúng.
Kết quả, cậu ấy lại vì nguyên nhân này mà bị công ty chèn ép.
Nam hai kia cũng là nghệ sĩ của công ty bọn họ, còn là cháu ngoại ruột của người quản lý kim bài trong công ty. Khi đó đối phương đã chuẩn bị xong một loạt doanh thu, muốn nhân bộ phim này mà nổi tiếng, nâng cháu ngoại của mình lên.
Thế nhưng không ngờ, nửa đường xuất hiện ra một Trình Giảo Kim là cậu, coi như diệt đi con đường nổi tiếng của người ta, người quản lý kim bài hận cậu đến nghiến răng nghiến lời, sau đó dựa vào quyền lực và địa vị của mình trong công ty không cho phép cậu nhận vai diễn tốt với những vai diễn phụ quan trọng nữa.
Tiếp đó tài nguyên không đi lên, cậu cứ thể chầm chậm mất đi sự nổi tiếng, bình luận trên weibo đã từng có thể vượt quá mười ngàn, còn bây giờ cũng chỉ còn lác đác vài dòng, chỉ có mấy fan cũ ở bên và cổ vũ cho cậu.
Kỳ thật cậu chưa từng chấp nhận số phận, cậu vẫn dùng cách thức của riêng mình đi đến các đoàn làm phim đóng vai phụ, cũng cố gắng để tạo mối quan hệ tốt với phó đạo diễn, hy vọng một ngày nào đó có đạo diễn nào nhìn trúng, gọi hẳn tên cậu để diễn vai.
Cứ như vậy, phỏng chừng công ty sẽ cho cậu một đường lui, dù sao thì bản chất của nhà tư bản vẫn là lợi ích mà.
Thế nhưng cậu đã quá xem thường thế lực của người quản lý kim bài. Năm ngoái có một đạo diễn nhìn trúng, muốn để cậu diễn vai nam hai, cũng tìm đến giám đốc công ty bọn họ, cuối cùng cũng không biết người quản lý kia đã dùng thủ đoạn gì, vốn dĩ ban đầu giám đốc đã có chút dao động cuối cùng lại không đồng ý.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu rõ, ngoài trừ chờ đợi bốn năm sau hợp đồng đến hạn kết thúc ra, thì căn bản không có hy vọng gì nữa. Khi đó cậu thật sự thiếu chút nữa không gắng gượng được, cam chịu một khoảng thời gian. Cũng mắn, cậu vẫn kiên cường gắng gượng được.
Cuộc đời biểu diễn nghệ thuật của nam diễn viên bọn họ rất dài, có một số nam diễn viên ba mươi mấy tuổi, bốn mươi mấy tuổi vẫn có thể trở mình được. Mà bốn năm sau, cậu mới hai mươi bảy tuổi, đang độ tuổi trẻ trung. Trong mấy năm này, thứ cậu có thể làm chính là kiên trì đóng phim, không ngừng trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình.
Vì thế hiện giờ cậu vẫn chạy đến các đoàn làm phim đóng vai phụ như cũ, bình thường khi rảnh rỗi phần lớn là luyện đọc, học tập cách diễn của các lớp tiền bối.
Nghe xong câu chuyện của Đồng Phi, Mạnh Hàm vừa tức giận vừa đau lòng: "Người quản lý kia cũng ác độc quá rồi? Chỉ vì độ nổi tiếng của cậu cao hơn cháu ngoại của ông ta mà đã chèn ép cậu như này? Không phải là người mà! Còn có ông chủ công ty các cậu chẳng lẽ bị ông ta nắm điểm sơ hở trong tay ư, làm sao lại nghe lời ông ta như thế, chuyện kiếm tiền cũng không thèm làm."
Đồng Phi cười khổ, lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết có phải là do có điểm yếu hay không, dù sao thì ông ta ở công ty chúng tôi rất có địa vị và quyền lực, tôi dây vào không nổi. Đương nhiên, cũng có khả năng do giá trị của bản thân tôi cũng không đáng giá đến mức để đạo diễn đoàn làm phim kia kiên trì chọn tôi, thế nên cuối cùng ông chủ cũng không đồng ý."
Kiều Mộc gõ ngón tay lên mặt bàn: "Vậy xem ra, đoàn phim chúng tôi muốn mời cậu diễn, gần như phải hủy hợp đồng giúp cậu rồi."
Đồng Phi tự giễu: "Đúng vậy, vì thế tôi mới như này, nào có đoàn phim nào dám mời tôi? Nhưng mà vẫn cảm ơn sự khen ngợi của tổng giám đốc Kiều, có thể nhận được sự tán thưởng của cô chính là vinh hạnh của tôi, chỉ là tôi khiến cô thất vọng rồi, vô cùng xin lỗi."
Cậu đã cảm thấy bản thân hết hy vọng rồi, không thể vì người ta cần cậu mà thực sự giúp cậu hủy hợp đồng được? Điều này làm sao có thể chứ, nhà tư bản cũng không phải là nhà từ thiện, cậu cũng không phải kiểu idol từ Hàn Quốc trở về, có giá trị thương nghiệp cao. Cậu chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, nào có ai sẽ đập tiền cho cậu cơ chứ.
Kiều Mộc chống cằm nhìn Đồng Phi chăm chú hồi lâu, quan sát ở khoảng cách gần như này cũng có thể nhìn ra chàng trai này có nhan sắc không tệ, mặc dù ngũ quan không tinh xảo như Cố Hàn Thanh thế nhưng cậu có chất của riêng mình, rất có cảm giác thiếu niên, vóc dáng cũng đủ cao, chắc hẳn phải một mét tám.
Kiều Mộc nghĩ đến đây bèn hỏi: "Có thể hỏi cậu cao bao nhiêu không?"
Đồng Phi cảm thấy chủ đề nói chuyện thay đổi quá nhanh, hơi ngẩn người, trả lời câu hỏi của cô: "Một mét tám ba ạ."
Kiều Mộc gật gật đầu: "Chiều cao không tệ, hợp đồng của cậu còn bao năm?"
Đồng Phi giật mình, thăm dò nhìn Kiều Mộc, vội vàng trả lời: "Còn bốn năm."
"Ừm... bốn năm à, vậy cũng khá lâu đấy." Kiều Mộc có hơi đăm chiêu.
Trong lòng Đồng Phi trầm xuống, quả nhiên là cậu vọng tưởng, vừa rồi cậu còn nghĩ tổng giám đốc Kiều thật sự muốn hủy hợp đồng giúp cậu. Ha ha ha, cậu thật dám nghĩ mà.
Trong lòng Đồng Phi tự giễu.
Kiều Mộc khuấy ly cà phê, nâng lên uống hai ngụm, đặt xuống nói: "Đi thôi, chúng ta đến vòng sơ tuyển trước, tôi muốn xem hiệu quả khi cậu trang điểm ra làm sao."
"Hả? Cái gì?" Đồng Phi kinh ngạc: "Tổng giám đốc Kiều, cô vẫn muốn tôi đến vòng sơ tuyển sao? Tình hình bây giờ của tôi tính ra thử vai cũng không có tác dụng, cô đến bàn hợp đồng với công ty chúng tôi, bọn họ cũng sẽ không đồng ý để tôi diễn đâu."
Kiều Mộc đỡ cằm, nghiêng đầu mỉm cười với Đồng Phi: "Thế nên cậu phải nghĩ cách thử vai làm sao khiến bản thân cực kì nổi bật, nổi bật đến mức khiến tôi vì để có được cậu sẵn lòng nghĩ hết mọi cách."
Đồng Phi: "..."
Cậu mở to mắt không tin tưởng nổi, ngu ngơ nhìn Kiều Mộc.
Rất lâu sau, cậu đã hiểu ý của Kiều Mộc, kích động đứng bật dậy, cúi người chín mười độ: "Cảm ơn tổng giám đốc Kiều, tôi sẽ cố gắng ạ! Tôi nhất định sẽ cố gắng."
Mạnh Hàm kinh ngạc nhìn Kiều Mộc, hỏi bằng ánh mắt: Mộc Mộc, chẳng lẽ cô muốn hủy hợp đồng giúp cậu ấy hay sao.
Kiều Mộc nhún vai: Trước tiên cứ xem thử vai rồi nói sau.
Ba người đi ra khỏi quán cà phê, tài xế từ từ lái xe đến, đang định lên xe thì có một cô bé tầm bảy tám tuổi chạy đến đưa cho Đồng Phi một que kẹo: "Anh ơi, cảm ơn anh vừa nãy đã cứu em, đây là kẹo em tặng anh."
Đồng Phi ngạc nhiên, vội vàng từ chối: "Không cần không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
"Không phải chuyện nhỏ, không có anh thì em đã bị xe đạp đâm phải, áo anh cũng bẩn rồi. Mẹ em nói làm người phải biết ơn báo đáp, đây là keo em thích nhất, cho anh ăn ạ."
Mẹ của cô bé cách chỗ này không xa đi đến: "Cậu đẹp trai, cậu nhận lấy đi, cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu con gái tôi."
Đồng Phi không có cách nào, cũng không để chậm trễ thời gian nên chỉ có thể nhận lấy.
Ngồi lên ghế sau Maserati, Kiều Mộc bật cười: "Xem ra cậu đến muộn là có nguyên nhân khác, vì sao không nói sự thật?"
Cô liếc mắt nhìn chiếc áo thun của Đồng Phi.
Đồng Phi gãi đầu, đỏ mặt nói: "Tổng giám đốc Kiều, tôi sợ nói như thế khiến cô nghĩ tôi đang diễn trò, hơn nữa thực sự cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ, cũng không phải chuyện gì lớn lao, nên tôi không nói sự thật."
"Nhân phẩm thường thể hiện ở những chi tiết nhỏ, sau này có thể nói thoải mái, còn phần nghi ngờ hay không là chuyện của tôi." Kiều Mộc mỉm cười, sau đó cũng không nói chuyện này nữa.
Đồng Phi cảm thấy tổng giám đốc Kiều này sâu không lường được, không giống lúc đơn giản tùy ý như trong chương trình giải trí, cậu cũng không dám buông lỏng một khắc, ngồi nghiêm chỉnh, tim vẫn đập loạn.
Cậu biết đây là cơ hội duy nhất của mình, cậu không biết cậu có thể nắm bắt được không.
Kiều Mộc cúi đầu nói chuyện với Cố Hàn Thanh: [Ông chủ, tôi làm theo anh nói, khi nói chuyện cố gắng giảm bớt mấy lời thừa thãi, còn thường xuyên mỉm cười sâu xa, bây giờ tôi cảm thấy Đồng Phi kia bị tôi thuyết phục rồi!]
Khi buổi sáng ra ngoài, Cố Hàn Thanh biết Kiều Mộc muốn đến tìm Đồng Phi nói chuyện, thế nên anh đã thuận miệng dạy cô nội dung chính khi bàn hợp đồng, bây giờ tốt xấu gì cô cũng là một bà chủ, cho dù có lòng tốt đến đâu cũng phải thể hiện ra uy nghiêm của bà chủ, nếu không sẽ rất dễ bị người ta dắt mũi.
Bản tính con người nói khó nghe thì có chút đê tiện, bạn đối xử với người ta càng tốt, người ta càng không cảm kích, mà bạn lạnh nhạt một chút, thỉnh thoảng để ý đến thì người ta cảm động đến rơi nước mắt.
[Vậy sao? Xem ra em rất có thiên phú làm bà chủ.]
[Đều là ông chủ dạy giỏi, bắn tim cho ông chủ.]
[Ghi nhớ trong tim là được, vẫn đang bàn bạc sao?]
[Xong rồi, bây giờ đi thử vai, tôi phải nhìn xem hiệu quả rồi mới quyết định bước tiếp theo làm như thế nào.]
[Không tệ, có giới hạn.]
[Hì hì, đều là sức mạnh ông chủ nạp tiền cho!]
[Được rồi, đừng tâng bốc nữa, nhớ kĩ, chúng ta là vợ chồng. Tôi cho em tiền vì em là vợ tôi.]
Kiều Mộc mím môi, nhìn về phía cửa sổ mỉm cười, ngay lập tức đáp: [Ừ, tôi biết rồi.]
Đến nơi